Editor: CO6TINY
Mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, ý thức lơ lửng giữa không trung chậm rãi dồn về thân thể, giọng nói từ xa dần đến gần.
"Sao con còn chưa tỉnh nữa, bánh trôi nhỏ sẽ không sao đúng không anh." Giọng nói lo lắng của người phụ nữ truyền đến.
"Sẽ không sao đâu, chỉ do con đang sốt cao, giờ đã hạ sốt rồi, phỏng chừng thằng bé sẽ sớm tỉnh lại thôi." Giọng của người đàn ông vang lên.
"Nhưng đã qua cả ngày trời rồi, còn chờ bao lâu nữa chứ."
"Em bình tĩnh lại đã."
Lông mi Đường Uất Thanh khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt như bị một tầng sương mù bao phủ, sau khi chớp mắt, sương mù dần dần tan đi, cảnh vật từ từ hiện ra rõ ràng.
"......Mẹ?"
Bên cạnh truyền đến âm thanh, Đường Uất Thanh cảm giác chất lỏng lạnh lẽo đang truyền vào người mình, cổ họng khô khốc nhanh chóng dịu bớt.
"Bánh trôi nhỏ tỉnh rồi, dọa mẹ sợ hết hồn."
Tay Đường Uất Thanh bị nắm lấy, Đường Uất Thanh chầm chậm dừng một lúc, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, có vẻ rất vội vã chạy sang đây, áo vest đặt may riêng trên người vẫn chưa thay ra, khí chất ôn hòa, nhưng râu ria xồm xoàm trên cằm khiến ông trông hơi hốc hác.
Đường Uất Thanh dừng lại một lúc lâu.
Người đàn ông thở dài một hơi, "Là bố đây."
Đường Uất Thanh phản ứng lại, "Bố."
Mẹ Liễu cười rộ lên, trêu ghẹo lão Đường đồng chí, "Ai bảo anh cứ đi công tác hoài làm gì, con trai đã mù mặt bẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/310327/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.