Editor: CO6TINY🍀
Lưu Bồi sững sờ một lúc, ngạc nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, "Cậu, hai người các cậu..."
Tô Bách nói ra câu kia rất nhẹ, trừ bọn họ ra không còn ai nghe thấy, Tô Bách liếc mắt nhìn sang Lưu Bồi, có chút không kiên nhẫn nói, "Còn chưa chịu đi?"
Lưu Bồi nhìn sang Đường Uất Thanh, ngữ khí gian nan, "Các cậu thật sự..."
"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu.
Lưu Bồi biến sắc, cuối cùng xoay người rời đi.
Tô Bách thở dài, vỗ nhẹ sau ót Đường Uất Thanh, "Uất Uất, em ghẹo người quá đấy."
Đường Uất Thanh:?
"Cậu ta thích em, em không nhìn ra à?" Tô Bách nói.
Đường Uất Thanh sửng người, sau đó lộ ra vẻ hoài nghi, "Thích em? Nhưng em có nói được bao nhiêu câu với cậu ta đâu."
Tô Bách bật cười, "Em xem thường chính mình quá đấy."
Đường Uất Thanh vẫn không thể tin nổi, dù sao cậu cũng không tương tác nhiều với Lưu Bồi, làm sao người ta bỗng lại quay ra thích cậu được.
Tô Bách kéo Đường Uất Thanh về chỗ, nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lưu Bồi, lại cong nhẹ khóe môi, "Có lẽ cậu ta sẽ không đến nữa đâu."
Quả nhiên, năm phút sau, chuyển khoản của Tô Bách đã được nhận.
Vương Phàn Đăng tò mò đến gần, "Uất ca, vừa nãy thằng cháu trai Lưu Bồi kia tìm cậu có chuyện gì đấy?"
"Không có gì đâu." Đường Uất Thanh nói, liếc mắt nhìn chiếc bánh tiramisu trên bàn, thuận tay đưa cho Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/2382536/chuong-52.html