Lúc tin tức cho hấp thụ ánh sáng, Lê Dữ vừa mới tiễn Thư Trừng lên máy bay.
Anh Tần cầm di động lại đây, cau mày nói: “Tối hôm qua tại sao em lại không cẩn thận chút, bị người chụp phải rồi.”
Lê Dữ thở dài, “Thôi kệ, biết rồi thì biết đi, em cho gọi điện thoại cho mẹ em là được.”
Tuy rằng Lê Dữ trong lòng bất đắc dĩ, nhưng trên mạng đã đặt ra đủ loại chứng cứ, anh cũng không cần thiết che giấu.
Trên xe.
Lê Dữ và Trần Lị thông điện thoại, Trần Lị bảo anh yên tâm, cũng nói cho anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Tiếp theo, Lê Dữ liền đăng lên Weibo.
Lê Dữ: Mọi người không cần suy đoán, không sai đó là mẹ tôi, mẹ tôi xác thật là chủ tịch tập đoàn Lệ Nguyên.
Khách sạn Lệ Nguyên cũng là có Weibo chính thức, tuy rằng fans chỉ có mấy chục vạn, so với số lượng fans của Lê Dữ kém khá xa, nhưng vẫn là chia sẻ Weibo này.
Weibo chính thức của khách sạn Lệ Nguyên: Xin chú ý tác phẩm của Lê Dữ, mà không phải sinh hoạt cá nhân của anh ấy. Nếu mọi người đi ra ngoài chọn khách sạn, có thể suy xét đến Lệ Nguyên của chúng tôi nha. \\ @ Lê Dữ: Mọi người không cần suy đoán, không sai đó là mẹ tôi, mẹ tôi xác thật là chủ tịch tập đoàn Lệ Nguyên.
—— Nếu mà tôi có gia thế này như của Lê Dữ, vì sao còn muốn ra làm minh tinh? Ăn no chờ chết, tiêu dao tự tại thật tốt mà.
—— Phía trước, đây là sự chênh lệch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710540/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.