Giọng nói Thư Trừng cũng mềm nhẹ rất nhiều, “Lê Dữ, đó không phải tay anh, tôi biết.”
“Chị cũng tin tưởng tôi, đúng không?” Lê Dữ thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên tôi tin tưởng anh mà.” Thư Trừng dỗ anh, “Chuyện này anh không có sai.”
“Tôi ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều bình luận, nói kỹ thuật diễn của tôi kém.” Lê Dữ ủy khuất mà nói.
“Những người đó chỉ là tìm một người để phát tiết, chỉ là vì đã đen mà càng thêm đen, anh không cần để ý.” Thư Trừng dịu dàng an ủi.
Tâm tình Lê Dữ lại vẫn giảm sút như cũ, anh im lặng không nói chuyện.
Thư Trừng thậm chí có thể tưởng tượng ra được, lúc này bộ dáng của Lê Dữ nhất định đang rủ đầu xuống, vẻ mặt khổ sở.
Cô lại lên tiếng nói: “Tuần này anh có thời gian rảnh không?”
“Có, anh Tần vừa mới cho tôi nghỉ.” Lê Dữ trả lời.
“Anh có thể tới Thanh Viễn không?” Thư Trừng cười mở miệng, “Thanh Viễn có một núi Bảo Tháp, nghe nói phong cảnh rất đẹp, tôi còn chưa từng có ở trên núi ngắm mặt trời mọc đâu. Anh có thể đi ngắm cùng tôi không?”
Thư Trừng chủ động mời anh, muốn gặp mặt anh, nghĩ vậy, tâm tình Lê Dữ khôi phục vài phần, anh nói: “Ừm, có thể, bây giờ tôi bảo anh Tần đặt vé cho tôi.”
“Được, vậy tôi chờ anh.” Thư Trừng cười cười nói.
Cúp điện thoại, anh Tần liền lại đây, thấy anh hình như khôi phục một ít, liền hỏi: “Cô ấy gọi tới?”
Lê Dữ gật gật đầu, khuôn mặt còn có chút vui mừng.
“Em muốn đến Thanh Viễn chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710522/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.