Bộ phim mới sắp chiếu, Lê Dữ hoàn toàn thoát không ra, lịch trình một cái lại tiếp một cái, anh ngay cả ngủ thời gian đều ngắn lại một nửa.
Anh có nghĩ thầm tự mình đi tìm Thư Trừng tâm sự cũng không được, chỉ phải mỗi ngày bớt thời giờ nhắn tin cho cô tình hình gần đây của mình.
Hôm nay ăn cái gì, đi đâu, làm cái gì, toàn bộ báo cáo một lần với Thư Trừng, cũng mặc kệ Thư Trừng có trả lời tin nhắn hay không.
Thư Trừng đều nhìn một lần mỗi cái tin nhắn Lê Dữ gửi, ngẫu nhiên sẽ trả lời một lần.
Sinh viên lập tức sắp nghỉ hè, cô phải chuẩn bị đề thi kiểm tra cuối kỳ, còn phải sửa bài thi, thời gian của cô tự nhiên cũng không nhiều lắm.
Giữa trưa khi ăn cơm, Thư Trừng lại nhận được ảnh chụp Lê Dữ gửi tới, ảnh chụp ăn cơm hộp.
Thư Trừng mím môi cười cười, liền nhấn trở về.
“Cô đang xem cái gì thế?” Giả Dung Dung duỗi cổ hỏi.
“Một bức ảnh hài hước.” Thư Trừng tự nhiên mà trả lời.
Giả Dung Dung lập tức hứng thú, “Bức ảnh hài hước gì làm cho cô cười vui vẻ như vậy?”
Thư Trừng nhẹ nhàng cười, trả lời cô ấy, “Bán thảm.” (*)
(*) Nguyên văn là “mại thảm” (卖惨): là lợi dụng tình huống bi thảm của chính mình để có được sự đồng cảm của người khác.
“Bán thảm đổi lấy sự đồng cảm? Loại ảnh chụp này không tính hài hước nha, nhưng mà cô không cần mắc mưu bị lừa đó.” Giả Dung Dung dặn dò cô.
Thư Trừng cười tủm tỉm mà nói: “Cô yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710518/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.