Không hiểu vì sao khi Lâm Ngữ Kinh nói những lời này, Thẩm Quyện cứ thấy cô đang ám chỉ với cậu.
—— Thẩm Quyện, cậu không “được” đấy à.
Đây là chủ đề nhạy cảm đối với đàn ông. Sâu thẳm bên trong, khiến cậu nảy sinh loại ảo giác ngờ vực về phương diện nào đó của mình, lại thêm nỗi bực bội khi cô đi đến đâu cũng có một đống gã bám theo sau, rồi sự không hài lòng khi cô muốn dọn về ký túc xá, cứ chồng chất chồng chất chồng chất lên…
“Được.” Thẩm Quyện gật đầu, bình tĩnh vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Lâm Ngữ Kinh tựa vào thành bồn rửa tay, không nhúc nhích: “Để làm gì?”
“Sờ soạng cậu.” Thẩm Quyện lười biếng đáp. “Không phải cậu muốn tớ sờ cậu à?”
“…”
Lâm Ngữ Kinh lảng đi: “Tớ không có ý đó, chỉ ví dụ thế thôi.” Cô chớp chớp mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Hồi trước không phải cậu thích sờ soạng tớ lắm sao? Giờ tớ cũng thành niên rồi…”
“…”
Mí mắt Thẩm Quyện giật giật.
Lâm Ngữ Kinh đúng là không gì không dám nói, cho cô que diêm, cô có thể đốt trụi cả đỉnh núi.
Không nỡ làm gì với cô, nên cả nửa tháng nay mới ngủ trên sô pha, đến mép giường cũng không dám thò tới. Ngay cả một mồi lửa Thẩm Quyện còn không dám đưa cho cô, sợ rằng cô còn chưa kịp nhận cậu đã tự mình bốc cháy.
Vậy mà trái lại cô lại đưa cho cậu trước.
Thẩm Quyện cảm thấy không nhịn được nữa rồi. Cậu cúi đầu nhìn cô một hồi, Lâm Ngữ Kinh buộc tóc, vành tai mỏng lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471766/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.