Edit: Ana
Beta: Tree
Lâm Ngữ Kinh dù thế nào cũng không thể ngờ rằng, Thẩm Quyện lại cố chấp với cuốn sách này như vậy.
Chẳng qua ngẫm lại cũng không đến nỗi không hiểu được. Suy cho cùng, một kẻ mà đến cả câu hỏi lớn trong bài thi còn không thèm viết nhiều hai chữ, nhưng lại sẵn lòng ký tên mình lên từng quyển sách một, chắc hẳn phải đặc biệt để ý đến thứ "Thuộc về mình".
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô nổi giận.
Lâm Ngữ Kinh nể phục rồi, không thèm để ý đến cậu nữa. Cô xoay người, trùm chăn lên chuẩn bị ngủ.
Mấy ngày nay cô không sao ngủ ngon được. Vết thương không hấp thụ thuốc giảm đau, cứ đau âm ỉ. Cô không ngủ được, Thẩm Quyện bèn thức cùng cô, ở bên cạnh xoa bóp tay, vỗ về cô, giúp cô phân tán sự chú ý.
Lúc này, khi cô đã chìm vào giấc ngủ say, nụ cười trên mặt cậu nhạt dần.
Cậu tựa lên ghế, lặng lẽ nhìn cô.
Đôi hàng mi dày cụp xuống, môi mím mím, hơi nhíu mày.
Thẩm Quyện đưa tay đặt lên ấn đường đang nhăn lại của cô, dịu dàng vuốt từ trên xuống. Cậu khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên đôi mắt hàng mi của cô: "Đồ ngốc này."
Cô nhóc Lâm Ngữ Kinh này, thường ngày lanh lợi tinh ý đến thế, vậy mà cũng có lúc thật khờ.
Sao cậu có thể không muốn tìm cô chứ.
Mỗi ngày đều muốn tìm cô đến phát điên lên.
Sau khi Lạc Thanh Hà mất, lúc Thẩm Quyện trở về từ nước ngoài, có một khoảng thời gian rất dài bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471764/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.