Thẩm Quyện đã hiểu cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình.
Chuyện này biết sửa thế nào đây.
Chuyện này nên nói hay không nói đây.
Nói thì phải nói sao đây.
Bạn gái quan tâm tiết kiệm cho gia đình, thấu hiểu lòng người lại hết mực chu đáo mà để tâm đến lòng tự ái của cậu, khăng khăng bảo mình chỉ muốn xem phim cũ.
Mợ nó cậu còn có thể nói cái gì?
Buổi sáng thứ bảy, người xếp hàng mua vé ở quầy cũng chẳng ít, vẫn chưa đến lượt của họ. Thẩm Quyện trầm mặc vài giây, uyển chuyển nói: “Gần đây cũng có mấy bộ phim mới chiếu, cậu có muốn chọn một trong số đó không?”
“Không muốn xem.” Lâm Ngữ Kinh nói, “Tớ đã quyết định phải xem phim cũ.”
Lâm Ngữ Kinh nói xong, trong lòng còn thở dài một cái.
—— Sao mình lại tốt như vậy chứ!
Bản thân cô cũng tự thấy cảm động.
“À.” Thẩm Quyện nhìn cô, ánh mắt phức tạp, lặp lại, “À, vậy thì, cái này?”
Lâm Ngữ Kinh kiên định gật đầu: “Chọn cái này đi.”
Đôi tình nhân phía trước vừa đúng lúc mua vé xong, Thẩm Quyện đi tới. Chị gái bán vé đưa mắt nhìn lên, không nhịn được nhìn cậu thêm hai lần, mỉm cười, lộ tám cái răng, giọng nói cũng tươi vui hơn ban nãy không ít: “Chào quý khách, xin hỏi chọn phim gì?”
“…”
Thẩm Quyện trầm mặc, cậu bất chợt cảm thấy có chút khó mở miệng.
Lần đầu tiên cậu ý thức được, mình cũng là một người mang gánh nặng tư tưởng.
Thẩm Quyện giương mắt, nhàn nhạt nói: “《 Chuyện cũ ở rừng cao lương* 》.”
Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471751/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.