Sau bữa trưa, buổi chiều vẫn là huấn luyện bắn súng đạn thật.
Buổi sáng Lâm Ngữ Kinh đã nhận đủ suy sụp và giày vò của việc bắn trượt bia, hơn nữa còn bị Thẩm Quyện làm cho bây giờ hễ nhìn thấy súng là sẽ có thêm ý nghĩ kỳ quái, cũng không muốn chạm thử thêm nữa.
Cô ngồi ngẩn người trong góc bãi bắn bia.
Ánh nắng buổi chiều trực diện mà gay gắt, chiếu xuống không góc chết, bỏng rát, nướng đỉnh mũ người ta đến nóng ran, cứ như một giây sau sẽ bùng cháy, mà cô lại như không cảm giác được.
Mãi đến khi một cái bóng phủ xuống, che khuất toàn bộ ánh nắng mặt trời.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên.
Thẩm Quyện đứng trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô từ trên cao. Vành mũ kéo thấp, lại quay lưng về phía mặt trời, chỉ có thể nhìn được hình dáng khuôn cằm.
Lâm Ngữ Kinh ngây người.
Loại cảm giác một giây trước còn đang suy nghĩ đến, một giây sau người đã xuất hiện ngay trước mặt thực sự khá tuyệt.
Đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được cảm giác này.
Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh tốt hơn một chút, ngước đầu, nhìn Thẩm Quyện ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay cầm một chai nước khoáng, vặn ra đưa tới: “Nghĩ gì thế?”
Cô nhận lấy, uống hai ngụm, bờ môi dính nước, ướt át trơn bóng: “Tớ đang nghĩ —— “
Cô kéo dài giọng, cả nửa ngày mới nói: “Dường như chúng ta bên nhau chưa bao lâu đã xa nhau.”
Thẩm Quyện nhấc mí mắt, nhìn cô một cái, không lên tiếng.
“Vậy nên thật ra bây giờ chúng ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471749/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.