Thời điểm điện thoại di động vang lên, Thẩm Quyện đang ở trong phòng ngủ.
Bốn người trong kí túc xá đều đã đến đủ. Hai người còn lại trong số ba người địa phương, đều đang sắp xếp đồ đạc.
Thẩm Quyện không có đồ đạc gì, mang quần áo nhét vào tủ đồ xong, cái vali căn bản đã rỗng mất một nửa.
Giường đối diện tên là Tôn Minh Xuyên, người Đông Bắc, bản tính vốn tự nhiên, lúc này đang kéo tung mùng ra, xoay một vòng nhìn bọn họ một chút: "Các cậu đều không mang mùng sao?"
Thẩm Quyện ngẩng đầu lên.
Tôn Minh Xuyên gãi đầu một cái: "Mẹ tôi bảo tôi mang á, vốn dĩ tôi cũng không muốn mang, ai ngờ mẹ tôi cứ ép tôi mang. Đàn ông con trai mà dùng mùng có phải hơi bánh bèo quá không."
Vu Gia Tòng bàn đối diện nở nụ cười: "Vậy mà cậu còn giăng hả?"
"Giăng chứ." Tôn Minh Xuyên giũ mùng ào ào, kiên định nói, "Đàn ông Đông Bắc bọn tôi á, không có ưu điểm gì, chỉ là sống quá tỉ mỉ, có khi bọn tôi tỉ mỉ đến mức chính mình cũng sợ á."
Vu Gia Tòng cười đến không ngừng được.
Tôn Minh Xuyên nói: "Ầy, thôi thôi, mấy cậu đừng cười nữa nói chuyện chính sự đi, mấy cậu thật sự không giăng mùng à? Lúc trước tôi lên Tieba xem, thấy học trưởng học tỷ nói muỗi bên này y như vũ khí sinh học vậy, chích một phát là sưng to như nắm đấm."
Một phía khác, Lộ Tu Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng lôi từ vali ra một hộp nhang muỗi, ung dung thong thả nói: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471745/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.