Lâm Ngữ Kinh lăn lộn với Lục Gia Hành và Trình Dật mà lớn. Từ nhỏ đã chơi những trò chơi không giống con gái. Nam sinh chơi thì cô cũng theo chơi, bóng rổ đương nhiên cũng sẽ đánh.
Ban đầu, cô quả thực là không giỏi lắm, mới bắt đầu thường bị ngược đến mẹ cũng không nhận ra. Thế nhưng tính cách của cô vốn khá mạnh mẽ, vả lại phép khích tướng vô cùng lành nghề, vô cùng ấu trĩ của Lục Gia Hành vậy mà lại hết sức hữu hiệu với duy nhất Lâm Ngữ Kinh. Lâm Ngữ Kinh bại rồi lại chiến chiến rồi lại bại, xưa nay không biết hai chữ từ bỏ viết như thế nào.
Trò này cũng giống như đánh lộn vậy, ngược lên ngược xuống, ngược ra kinh nghiệm và kỹ năng, góp nhặt từng ngày cũng có thể đi ngược người khác.
Nó và giới tính chẳng có chút liên quan gì. Có quy định nào nói con gái không thể biết chơi bóng, chẳng qua chỉ có cuộc thi bóng rổ trường học chưa từng có cô gái nhỏ tham gia mà thôi.
So với nam sinh, Lâm Ngữ Kinh vóc dáng thấp bé, sức lực không mạnh lắm, kiểu như rebound thì cô không giành được, vậy nên dứt khoát không thèm cướp, trực tiếp giao cho đồng đội.
Ấy thế nhưng tốc độ phản ứng của cô luôn rất nhanh, cướp đoạt cực kỳ lợi hại, đầu óc cũng sử dụng tốt.
Thẩm Quyện trước đó đã nhận ra, cô rất biết "tốt khoe xấu che", am hiểu và tận dụng hết thảy những ưu thế của mình.
Thậm chí gồm cả khuôn mặt hiền lành vô hại này của cô.
Thời điểm chơi bóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471726/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.