Buổi tối hôm đó, Lâm Ngữ Kinh nằm mơ.
Nửa đêm tối um. Giữa bầu trời có một vầng trăng tròn đỏ như máu. Con quạ đen xuyên qua bóng cây rậm rịt, đáp xuống đầu cành cây khô héo.
Thẩm Quyện với nửa khuôn mặt chìm trong ngọn lửa lam lạnh lẽo, con ngươi dọc đen kịt mà hẹp dài, nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp kéo dài, như một ác ma mê hoặc lòng người: "Tôi muốn em."
Răng nanh sắc nhọn của cậu áp lên cánh môi dưới, hơi nghiêng người ngả đầu qua, tới gần bên tai cô. Đầu ngón tay men từ sau tai cô xuống phía dưới, lướt qua cổ, động mạch, xương quai xanh, dừng ở ngực: "Cả cơ thể của em, tất cả đều hiến cho tôi nhé?"
Hơi thở ấm áp ướt át của cậu phủ lên đầu tai, theo đầu dây thần kinh không ngừng lan tràn xuống dưới, ôn nhu lại ám muội.
Cả người Lâm Ngữ Kinh cứng đờ tại chỗ, không nói nên lời.
Một giây sau, cảnh tượng bị cưỡng chế ngắt đứt. Thiếu niên lôi cổ áo ai đó, "Oành" một tiếng hất người nọ lên tường, biểu hiện lạnh lẽo mà thô bạo, như băng giá đông kết: "Ai bảo mày đến."
Cậu rũ mắt, khóe mắt mơ hồ nổi lên tia hồng, mu bàn tay túm cổ áo thiếu niên nổi lên từng đường từng đường gân cốt, trở nên trắng bệch: "Tao chưa nói, đừng để tao gặp lại mày nữa à?"
Lâm Ngữ Kinh mở choàng mắt.
Yên tĩnh hai giây, cô mới ý thức được mình đang nín thở, ngạt đến có chút khó chịu.
Cô hồi thần, thở ra một hơi thật dài, chống giường ngồi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471719/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.