*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ nó quần cũng mặc ngược
Câu "chưa bao giờ bị đánh" này là chém đấy, kỳ thật khi Lâm Ngữ Kinh còn bé đã bị đánh không ít.
Cô nhóc khi đó tuổi còn nhỏ, tính khí nóng nảy, mỗi ngày đều lạnh mặt ra, tính khí vừa ngang ngạnh vừa tệ hại, còn không ai quản thúc, như một tiểu nha đầu hoang dã, cả ngày coi mình là con trai, đi về nhà lúc nào cũng thương tích đầy người.
Lúc Lục Gia Hành và Trình Dật không có ở đây, cô một mình đánh nhau với một đám nhóc con, bị đè xuống đất cũng không khuất phục, tay chân đều không nhúc nhích được mà còn muốn cắn người, giống như một tiểu quái thú hóa rồ.
Một đứa trẻ tính cách vô cùng cứng rắn, so với hiện tại quả thực tưởng như hai người.
Lượng tích nhiều sẽ làm chất tăng vọt, đánh nhau cũng như vậy, bị đánh càng nhiều càng liên tục, cơ thể lại càng nhớ kỹ.
Sau khi Lâm Ngữ Kinh ý thức được bản thân thật sự là cha không thương mẹ không muốn, tính cách bắt đầu trở nên thay đổi, góc cạnh của cô ngày càng trở nên nhẵn nhụi. Cô từ một người đầy gai nhọn dần thu liễm thành bất động thanh sắc, lúc mười hai tuổi lại cùng Lục Gia Hành đi học judo một năm, từ đó về sau chỉ có cô đuổi theo đánh người khác là chính.
Về sau Lâm Ngữ Kinh rất hiếm khi xuất hiện, tất cả mọi người đã là học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.