Cậu đưa tay đây Lâm Ngữ Kinh đến ba ngày sau mới phát hiện tờ giấy xác nhận kẹp trong sách đấy. Thậm chí cô vốn đã định ngừng đấu tranh, đang trong tuần Phó Minh Tu nhập học, những ngày này hai người trừ lúc ăn tối ra thì căn bản là không thấy mặt, chờ anh ta nhập học rồi hẳn là càng không thấy. Lâm Ngữ Kinh không muốn gây phiền phức, cũng không muốn vì mấy chuyện này mà cãi nhau với Mạnh Vĩ Quốc, thật sự không cần thiết, ở nhà thì ở nhà thôi, dù sao cũng là mỗi phòng một cửa, hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai quản cô. Kết quả là buổi tối một ngày trước, cô xuống lầu rót nước, nghe thấy dì Trương và Phó Minh Tu nói chuyện trong phòng khách. Hơn mười giờ tối, người giúp việc đều ngủ rồi, trong phòng trống trơn, dì Trương đè nén cuống họng, âm thanh không lớn: "Dì thấy đứa con Mạnh tiên sinh mang tới, trông giống một đứa thật thà đấy, trong khoảng thời gian này cũng một mực không nói tiếng nào." Lâm Ngữ Kinh đi đến đầu cầu thang, ngừng lại. Phó Minh Tu không nói gì, dì Trương tiếp tục nói: "Nhưng thấy vậy chứ chưa chắc vậy đâu, trẻ nhỏ bây giờ che giấu gớm lắm, Phó tiên sinh để lại cho con cái gì, con nhất định phải tranh thủ —— " "Dì Trương, " Tiếng Phó Minh Tu có hơi thiếu kiên nhẫn, "Con không quan tâm mấy thứ kia, con cũng không phải là vì cái này nên mới không thích nhỏ đó, con chẳng qua là ——" anh ta trầm mặc một lát, âm thanh cực thấp, "Con chẳng qua là không thích." Dì Trương thở dài: "Dì biết rõ con không quan tâm, con đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, nhưng của con thì phải là của con, con cũng không thể để đến cuối cùng đồ nhà mình rơi vào tay người ngoài chứ." "Phu nhân nói là nói cho con yên tâm, một phân tiền cũng sẽ không tặng không ra ngoài, nhưng mà ai biết có lén mang gì đó cho hai cha con này không chứ?" "Hơn nữa cô bé kia trông rất đáng yêu, kiểu như vậy mới là nguy hiểm nhất, con với Phó tiên sinh giống y chang nhau, cứng miệng mềm lòng nhất, đừng để đến lúc đó bị người ta lừa gạt..." "Dì nhìn con lớn lên, con chính là tiểu thiếu gia dì Trương yêu thương nhất, trong mắt dì ở cái nhà này ngoài con ra, Nhị tiểu thư gì đó, dì đều không thừa nhận..." Lâm Ngữ Kinh bưng cái ly không trong tay, im lặng đi lên lầu. Cả đêm đó không hề uống một ngụm nước, bỗng nhiên không biết làm sao, lại không cảm thấy khát nước nữa. Trong phòng tắt đèn, một mảnh tăm tối, laptop không tắt, đặt trên ghế dài cuối giường, màn hình mờ sáng phát phim điện ảnh, ánh sáng chập chờn lay động. Lâm Ngữ Kinh nằm ngửa trên giường, vươn tay ra nhìn trần nhà, trong căn phòng u tối hiện lên năm ngón tay thon thon dài dài. Cô mờ mịt chớp chớp mắt. * Hôm sau mới bốn giờ hơn Lâm Ngữ Kinh đã bò dậy. Lúc cô xuống lầu phòng khách phòng ăn đều không có người, một khoảng yên tĩnh, tựa như vạn vật đều đang ngủ say, Lâm Ngữ Kinh đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, năm giờ rưỡi. Cô ra cửa, lão Lý đương nhiên vẫn chưa tới, một mình Lâm Ngữ Kinh chậm rãi ra ngoài, ra khỏi khu biệt thự dựa theo bản đồ điện tử tìm trạm tàu điện ngầm, lúc đi ngang qua 7-11 ngừng lại một chút. Một tuần trước, cô cũng đã ở đây chứng kiến một trận chiến gió tanh mưa máu của các lão đại. Lâm Ngữ Kinh đi vào mua hai cái bánh rán nhân đậu, cầm hộp sữa tươi làm bữa sáng, đi đến trạm tàu điện ngầm. Vị trí chỗ này rất tốt, xe gì cũng thuận tiện, còn có tàu điện ngầm đến nơi gần trường học, trông cũng không vòng vèo xa xôi, sáu giờ sáng, người trên tàu điện ngầm còn không tính là nhiều, lúc Lâm Ngữ Kinh đi lên vẫn còn chỗ trống, cô ngồi xuống, gửi tin nhắn cho lão Lý, một bên cầm hộp sữa kia uống. Kết quả thời gian đi đến trường chỉ mất hơn nửa tiếng, không chênh lệch lắm so với thời gian bình thường lão Lý đưa cô đi. Thời điểm Lâm Ngữ Kinh đến, trong lớp một người cũng không có, cô nằm bò lên mặt bàn, bắt đầu ngủ bù. Mãi đến lúc tự học sớm kết thúc, chuông vào học tiết một vang lên, Lâm Ngữ Kinh ngồi dậy, bạn cùng bàn của cô cũng chưa tới. Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có một bạn cùng bàn đi học không đúng giờ cũng rất tốt, ít nhất lúc ngủ bù sẽ không bị quấy rầy. Mãi đến lúc tiết thứ ba sắp bắt đầu, anh trai giang hồ mới khoan thai đến trễ. Tiết thứ ba là tiết của lão Giang, Lưu Phúc Giang tính cách tốt, trừ dài dòng ra thì không còn vấn đề nào khác, chung đụng cả tuần đến giờ học sinh và ông cũng đã dần quen thuộc, xưng hô cũng từ thầy Lưu biến thành Giang ca, lão Giang. Lão Giang lên lớp giống như dây dưa giày vò người khác vậy, cũng có thể là vì trước lúc khai giảng đã phân tích qua trình độ trung bình của lớp 10 cao nhị, sợ bọn họ không theo kịp, một thí nghiệm lai giống đậu hà lan của Mendel mà giảng đến tận bây giờ, Lâm Ngữ Kinh cũng lười nghe, sách đang mở đặt trên mặt bàn, chống đỡ đầu cực kỳ nhàm chán tiện tay lật ra sau. Kết quả là nhìn thấy giấy xác nhận bên trong. Lâm Ngữ Kinh sửng sốt vài giây, phán đoán trong chốc lát, không nhận ra đây là chữ Thẩm Quyện đấy. Cũng không giống cách viết thường ngày từa tựa con khỉ khô bị trói tháo chạy đến cổng trời mà một giây sau có thể "Viu" một tiếng bay lên trời của hắn, khoa tay múa chân trông còn rất trầm ổn trang trọng, từng chữ từng chữ, phần kí tên cuối cùng —— phụ huynh: Mạnh Vĩ Quốc. Tuy rằng không giống chữ bình thường cậu viết, nhưng trừ cậu ra, hình như cũng không có người thứ hai biết chuyện này. Lâm Ngữ Kinh quay đầu, nhìn về phía người ngồi bên cạnh. Thẩm Quyện đang xem video, nằm sấp rũ rượi chống đỡ đầu, điện thoại dựng cao sau một chồng sách, tài liệu học tập vừa vặn tạo cho cậu một giá đỡ điện thoại tự nhiên nguyên chất. Hầu như trên mỗi quyển sách của người này đều chỉ có một cái tên của cậu, từ khi đi học cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu ghi chú cái gì lên đó, cùng lắm là giả vờ giả vịt gạch ngang hai cái, ra vẻ đánh dấu một cái trọng điểm. Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, muốn nói lại thôi. Giấy xác nhận này ghi lúc nào, cô hoàn toàn không biết. Cô căn bản không nghĩ tới Thẩm Quyện sẽ thật sự giúp cô làm xác nhận. Lại nhớ lại một hai ngày nay thái độ của cô không có chút nhiệt tình hữu nghị nào, Lâm Ngữ Kinh lại cảm thấy thật sự rất có lỗi. Cô là một thiếu nữ giang hồ có tình có nghĩa, có ơn tất báo, vô cùng chú trọng nghĩa khí. Cũng không thích mắc nợ người khác. Mà một tuần từ khai giảng đến nay, Thẩm Quyện vào tiết trừ ngủ thì chính là xem video, lúc không có việc gì đọc sách thì bộ dạng cũng như người rảnh rảnh rỗi rỗi lướt xem mà không hề qua não, người ta nói quả thực không sai, anh trai giang hồ chưa bao giờ học tập, không quá cần cô ban phát trợ giúp trong học tập gì đó. * Giữa giờ nghỉ trưa, Lâm Ngữ Kinh đem giấy xác nhận giao cho Lưu Phúc Giang. Lưu Phúc Giang không chút nghi ngờ, Lâm Ngữ Kinh giao giấy xác nhận trễ, phòng ngủ cơ bản cũng đã chia xong, tình huống này của Lâm Ngữ Kinh cần đến tìm giáo viên hậu cần hỏi một chút, xem xem làm sao chia, Lưu Phúc Giang cười ha hả nói với cô xong, lại hỏi cô tình hình học tập gần đây: "Thế nào, thường ngày áp lực học tập lớn không, có thể đuổi kịp không?" "Dạ, cũng được." Lâm Ngữ Kinh khiêm tốn nói. Trước bàn làm việc của Lưu Phúc Giang còn có một thiếu niên đang đứng, chỉ mặc áo khoác đồng phục, nửa dưới mặt quần jean bó sát, thô kệch phát khủng, nhưng trái lại tóc lại được chải chuốt gọn gọn gàng gàng*. (*) Nguyên gốc là 利利索索 (lì lì suǒ suǒ) một thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự chỉnh tề và gọn ghẽ. Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu ta một cái, cảm thấy có chút quen mắt, nhịn không được liếc qua vài lần. Thiếu niên ngược lại nhìn chằm chằm vào cô, một cái chớp mắt cũng không có. "Tiểu Lâm chưa từng e ngại đối mặt với người khác" nghiêng đầu, nhìn cùng cậu ta. Tiếp tục chưa được vài giây, đã bị Lưu Phúc Giang cắt ngang, Lâm Ngữ Kinh giao giấy xác nhận xong xoay người ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa còn nghe thấy Lưu Phúc Giang chân thành nghiêm túc nói với Quần jean bó sát: "Mẹ em nói với tôi rồi, tôi cảm thấy không sao cả, em còn trẻ mà, lát nữa em về lớp —— " Lâm Ngữ Kinh cho rằng đó là một người nào đó ở lớp khác Lưu Phúc Giang dạy, bị kêu đến giáo huấn. Kết quả buổi trưa ăn cơm xong trở về, vừa mới vào lớp, liền cảm nhận được một trận gió "Vụt" lướt qua người, kèm theo đó là một thiếu niên gào khóc thảm thiết: "Ba ba! Mẹ nó Người thực sự quăng em đây xuống cục cảnh sát à!" Lâm Ngữ Kinh nhìn Quần jean bó sát đang nằm úp trên mặt bàn của mình, liều mạng đập phình phịch lên người Thẩm Quyện, có chút ngờ nghệch. Thẩm Quyện cũng không kịp phản ứng, ngơ ngẩn vài giây, sau khi thấy rõ người thì "À" một tiếng: "Cậu cũng ở lớp 10 hả?" "Đúng thế ba ba, sao cậu nói đi là đi không gọi tôi một tiếng vậy, tôi cùng bọn Tưởng Hàn trực tiếp bị chú cảnh sát giáng chính nghĩa, lúc mẹ tôi lãnh về xong còn xém bị đánh chết." Lâm Ngữ Kinh nhớ lại, gương mặt này quả thực từng gặp. Cây lau nhà số hai. Đuôi sam bẩn cánh tay xăm hoa nhỏ. Chỉ có điều thiếu niên hiện tại chưa nói tới đuôi sam bẩn đã bị tháo gỡ sạch sẽ, ngay cả tóc cũng bị cạo, dài đến lỗ tai, lộ ra vầng trán, thoạt nhìn sạch sẽ mát mẻ, làm người ta thiếu chút nữa không nhận ra. Cây lau nhà số hai không hổ là con trai ruột, ba ba Thẩm Quyện của cậu ta lúc đánh hội đồng trực tiếp vứt cậu tự sinh tự diệt mà cậu cũng không mang chút thù nào, thoạt nhìn giống như tập mãi thành quen rồi, đau xót kể lại mình nửa đêm ngồi chồm hổm ở cục cảnh sát, còn viết kiểm điểm với tiêu đề là 《 Về sau tôi mà đánh lộn nữa thì chính là cháu trai 》, rạng sáng được hốt về nhà mẹ nó lại còn bị đánh một trận kép hỗn hợp, cộng thêm cạo sạch bách cái đầu tóc của cậu. Cậu cứ như vậy chổng mông xanh nằm trên bàn Lâm Ngữ Kinh mà nói chuyện với Thẩm Quyện, Lâm Ngữ Kinh ngồi cũng không xong, liền đứng ở cửa ra vào một lúc, vừa xem điện thoại vừa nghe câu được câu không. "Ba ba, thật là, " cây lau nhà số hai vẫn còn tâm sự, "Cậu biết lúc tôi biết mình được phân vào cùng một lớp với cậu vui sướng biết bao nhiêu không, cậu vui không? Tôi là con của cậu đấy! Con trai ruột Vương Nhất Dương của cậu đã quay lại rồi! Còn cùng lớp với cậu đấy! Quay lại hiếu kính Người đây!!" Thẩm Quyện đạp chân vào thanh ngang ở cạnh bàn mà cười một tiếng: "Được rồi, biết rõ cậu hiếu thuận rồi, nói xong chưa? Nói xong thì cút đi, bạn cùng bàn của tôi đang chờ đấy." Lâm Ngữ Kinh đột nhiên bị điểm danh còn chưa tiêu hóa xong chuyện cha con cùng một lớp này, có phần không kịp phản ứng, để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn qua. Vương Nhất Dương chớp mắt mấy cái, trong mắt rốt cuộc không còn có mỗi ba ba cậu ta nữa, cậu ngoảnh đầu lại, nhìn Lâm Ngữ Kinh một cái, ánh mắt thoạt nhìn rất nhiệt tình: "Chị gái nhỏ," Vương Nhất Dương đi tới, cười hì hì nhìn cô, "Lại gặp mặt rồi, thật là có duyên nha, thực không dám giấu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã cảm thấy có duyên với cậu, cậu trông hơi giống với mẹ ruột tớ, đặc biệt thân thiết." Lâm Ngữ Kinh: "..." Thời khắc đánh nhau khi thiếu niên này vung vẩy nắm đấm hô lớn rằng "Đánh chết tao này" cô nên nhìn ra, cây lau nhà số hai này đầu óc tám phần không dùng được. Vương Nhất Dương hào hứng nhìn cô: "Vậy hình xăm kia của cậu, định thế nào, nghĩ ra sẽ xăm gì chưa?" Lâm Ngữ Kinh mù mờ nhìn cậu ta trong chốc lát, mới nhớ ra có chuyện như vậy. "À," cô phát ra một âm tiết đơn giản, liếc Thẩm Quyện một cái, "Còn chưa quyết định." Vương Nhất Dương rất khẩn trương, tựa như sợ Lâm Ngữ Kinh không xăm ở chỗ của bọn họ ấy, nghiêm túc nhìn cô: "Chị gái nhỏ, tớ nói thật, kỹ thuật ba ba tớ cực kỳ tốt, thật đấy, cũng không đau chút nào đâu, cậu để cậu ấy làm * cậu đi." (Editor: chỗ này xin được phép lược bỏ từ "cho" =))) Lâm Ngữ Kinh: "..." Thẩm Quyện: "..." Sao nghe thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ, nhưng lại giống như chẳng có chỗ nào sai cả. Trong đầu Thẩm Quyện không kiềm chế được xuất hiện một đống lớn ý nghĩ đặc sắc lung tung bừa bãi, thái dương nổi gân xanh, vô thức nhìn Lâm Ngữ Kinh một cái. Cô gái nhỏ há to miệng, không biết nói gì cho phải, thoạt nhìn có phần ngơ ngác, vẫn chưa kịp phản ứng. Vương Nhất Dương còn lo Lâm Ngữ Kinh không tin, kéo áo khoác đồng phục lên để lộ non nửa cánh tay hoa hòe của cậu ta: "Tớ cũng là cậu ấy làm cho đấy, cậu xem, hình mây này —— " Thẩm Quyện không thể nhịn được nữa, nhấc chân từ gầm bàn ra đạp cậu một cước: "Câm miệng." Vương Nhất Dương ngậm miệng. * Hồi khai giảng Vương Nhất Dương không trực tiếp đến đây, một đầu đuôi sam bẩn con mẹ nó bị cưỡng ép cắt hết, cậu ta nổi lên một cuộc bức xúc lớn, phản nghịch một tuần mới trở về đi học. Trong lớp vốn chẵn bốn mươi tám vị trí, vừa vẹn, sau khi cậu ta trở lại Lưu Phúc Giang sai cậu ta đến hậu cần chuyển một bộ bàn ghế đến, ngồi ở trước Thẩm Quyện, cạnh bục giảng, một người một bàn, đãi ngộ của vua chúa. Tiết đầu của buổi chiều là Tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh giọng nói ôn nhu, là một trong những tiết có năng lực thôi miên nhất, hơn nữa vừa ăn cơm trưa xong người vốn dễ buồn ngủ, cả lớp đều buồn ngủ. Giáo viên tiếng Anh không bị ảnh hưởng chút nào, giảng bài nước chảy mây trôi cả tiết, giảng đến cao hứng còn tự hưởng ứng chính mình, tự đối đáp. Lâm Ngữ Kinh mẫu mực dịch từ đơn, nhìn Thẩm Quyện một cái, thiếu niên mở sách Anh để trên mặt bàn, một tay đỡ đầu, ba ngón tay kia xoay bút vèo vèo, cách một lát còn lật một trang sách giả vờ ra vẻ. Chẳng qua giáo viên phía trên mới nói tới mục thứ hai, cậu đã lật đến tiết bảy tám đằng sau rồi. Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái, cơ thể nhích qua một chút, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng tôi đi nộp giấy xác nhận rồi." "Hả?" Thẩm Quyện ngừng động tác xoay bút, ngước đầu lên, có chút mê mang, qua vài giây mới ý thức được cô nói cái gì, "À." Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu: "Cái đó..." Thẩm Quyện ngẩng đầu. Thiếu nữ không lên tiếng. Thẩm Quyện thắc mắc mà nhướng lông mày. Lâm Ngữ Kinh muốn cảm ơn. Một cách thật tâm thật ý. Chuyện này nói ra cũng rất kỳ quái, bình thường cô chưa hề biết cảm giác mang ơn là gì, lúc thì không để tâm, lúc thì qua loa lấy lệ, không thì là cố ý tỏ vẻ ngoan ngoãn lừa người, nghe lọt tai, lời cảm ơn có thể há miệng là ra, liên tục không vấp, nói đến làm người ta vui vui vẻ vẻ. Hiện tại lúc thật sự muốn nói một tiếng cám ơn, trái lại khiến người ta rất khó mở miệng, thậm chí có chút lúng túng. Một câu cám ơn thôi mà. Hai chữ. Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, nghẹn hơn nửa ngày, cuối cùng thất bại mà thở ra một hơi, một tay thò vào túi áo khoác đồng phục, thanh âm rất nhỏ, như mèo con: "Cậu đưa tay đây..." Thẩm Quyện nhìn cô, thậm chí cũng chưa qua não, nghe cô nói như vậy, liền đưa tay ra. Lâm Ngữ Kinh lục trong túi áo một lát, nắm lấy thứ gì đó đặt vào lòng bàn tay cậu. Tay của thiếu nữ trắng trắng nhỏ nhỏ, đầu ngón tay cọ sát vào lòng bàn tay cậu, có chút mát mẻ, ngay sau đó liền có một vật hơi lạnh rơi xuống tay, mang theo một xíu trọng lượng. Thẩm Quyện rủ mắt, một cây kẹo que yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cậu. Gậy màu trắng, giấy kiếng bao lấy viên kẹo, màu trắng mịn. Vị mật đào. Hết chương 12. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế giới nội tâm của Thẩm Quyện: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a là kẹo đó!! Vợ cho!!!! (xoay tròn nhảy múa) Thật xin lỗi, hành động lời nói đều là tự tác giả xàm, Quyện gia không phải, Quyện gia không có, Quyện gia rút trường đao năm mươi thướt gác lên cổ tác giả uy hiếp cô nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]