*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bờ mông ngạo nghễ vểnh lên
Mỗi vùng khí hậu nuôi dưỡng ra một kiểu người, Lâm Ngữ Kinh giờ này phút này, cảm thấy người ở vùng này thật sự hiếm thấy quá rồi, đây phải là dạng khí hậu gì mới có thể dưỡng thành người như vậy?
Cô vốn cho là, chuyện khó xử nhất lúc nhập học là tự giới thiệu, kết quả Lưu Phúc Giang dùng hành động thực tế nói cho cô biết, không đâu, tôi còn có thể làm cho em lúng túng hơn.
Cho em giới thiệu bạn ngồi cùng bàn lần đầu tiên gặp mặt, hắc hắc, xem tôi cơ trí chưa kìa?
Lâm Ngữ Kinh phải kiềm chế rất lâu, mới ngăn được tâm hồn thiếu nữ bất lương sắp quên từ lâu bắt đầu rục rịch nổi dậy.
Đặt vào quá khứ, thời điểm cô còn non trẻ, lúc này có lẽ đã bỏ gánh không làm.
Nhưng lúc này dù sao cũng không phải là quá khứ.
Không ai có thể một mực nghĩ về quá khứ, một mực sống trong quá khứ.
Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhớ lại người tên Thẩm Quyện này.
Lần thứ nhất nhìn thấy cậu ta là lúc nào nhỉ?
Ba ngày trước.
Thiếu niên đầu trùm cái thảm, nằm trên ghế sô pha ngủ đến mơ mơ màng màng.
Chân dài, bờ mông ngạo nghễ vểnh lên, hướng giới tính còn đang làm người ta nghi vấn.
Hết rồi.
Khẳng định không thể nói như vậy.
Thế là Lâm Ngữ Kinh, người vừa quyết định từ hôm nay trở đi, cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay/471686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.