Tôi là cha nuôi của cậu
Lâm Ngữ Kinh muốn ấn đầu Thẩm Quyện lên tường cho cậu ta biết cái gì gọi là cha.
Nhưng rồi nghĩ lại, người ta nói cũng đâu có sai, chẳng qua là mở ra một mạch suy nghĩ mới, hơn nữa người dạt dào lười biếng này giọng nói có chút khàn nên mới nghe giống thiếu đòn thế thôi.
Tuyệt đối không phải cố ý nói như vậy.
Không phải cái rắm.
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, trầm mặc hai giây rồi nói: "Bạn học Thẩm, sau này chúng ta còn có quãng đường hai năm phải đi."
Bạn học Thẩm nhíu mày: "Uy hiếp giang hồ."
"..."
Cậu còn chưa thôi hả?
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu, được rồi, nhịn một chút gió êm sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Huống hồ cô còn có việc muốn nhờ.
"Thật xin lỗi, " Trên giảng đài, giáo viên tiếng Anh đang đọc một đoạn văn, vừa đọc vừa phiên dịch cho bọn họ một lần, Lâm Ngữ Kinh đè thấp thanh âm, đặt cằm trên mặt bàn bên cạnh cậu khẽ khàng lên tiếng, "Tôi không nên nói cậu là tên giang hồ, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không cố ý đâu, gửi đến cậu lời xin lỗi chân thành nhất của tôi, hy vọng bạn cùng bàn của tôi có thể đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này."
Tiếng cô nàng vốn êm tai, lúc này hạ thấp xuống, mang theo chút mềm mại nhẹ nhàng tự nhiên.
Mèo sữa nhỏ nhấc móng vuốt cào đủ rồi, lại chẹp một cái đạp lên, đệm thịt âm ấm áp vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay-2/1963571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.