Cậu đưa tay đây
Lâm Ngữ Kinh đến ba ngày sau mới phát hiện tờ giấy xác nhận kẹp trong sách đấy.
Thậm chí cô vốn đã định ngừng đấu tranh, đang trong tuần Phó Minh Tu nhập học, những ngày này hai người trừ lúc ăn tối ra thì căn bản là không thấy mặt, chờ anh ta nhập học rồi hẳn là càng không thấy.
Lâm Ngữ Kinh không muốn gây phiền phức, cũng không muốn vì mấy chuyện này mà cãi nhau với Mạnh Vĩ Quốc, thật sự không cần thiết, ở nhà thì ở nhà thôi, dù sao cũng là mỗi phòng một cửa, hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai quản cô.
Kết quả là buổi tối một ngày trước, cô xuống lầu rót nước, nghe thấy dì Trương và Phó Minh Tu nói chuyện trong phòng khách.
Hơn mười giờ tối, người giúp việc đều ngủ rồi, trong phòng trống trơn, dì Trương đè nén cuống họng, âm thanh không lớn: "Dì thấy đứa con Mạnh tiên sinh mang tới, trông giống một đứa thật thà đấy, trong khoảng thời gian này cũng một mực không nói tiếng nào."
Lâm Ngữ Kinh đi đến đầu cầu thang, ngừng lại.
Phó Minh Tu không nói gì, dì Trương tiếp tục nói: "Nhưng thấy vậy chứ chưa chắc vậy đâu, trẻ nhỏ bây giờ che giấu gớm lắm, Phó tiên sinh để lại cho con cái gì, con nhất định phải tranh thủ —— "
"Dì Trương, " Tiếng Phó Minh Tu có hơi thiếu kiên nhẫn, "Con không quan tâm mấy thứ kia, con cũng không phải là vì cái này nên mới không thích nhỏ đó, con chẳng qua là ——" anh ta trầm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mong-giua-ban-ngay-2/1963564/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.