Bên tai không ngừng truyền đến giai điệu du dương của đàn vĩ cầm, Tống Vịnh Nguyệt lại nghe ra một mảnh thê lương.
"Ý anh là?"
Người đàn ông hơi nhếch môi cười, lại chuyên chú đánh giá cô:
"Ở trong vòng xã giao thì tin đồn về cô có rất nhiều, nhưng tôi nghĩ, cái gọi là "giả vờ ngây thơ thiện lương" lại là một lời nói dối. Nhìn xem, cô thực sự chẳng biết gì cả, thật vô tri."
Tống Vịnh Nguyệt nghe lời này, phản ứng đầu tiên không phải tức giận mà là cực độ hoang mang.
Người đàn ông thản nhiên dời đi đề tài: "Trước tiên cứ gọi món đi đã."
Hắn gọi một nhân viên phục vụ ở gần đó đến, thuần thục nói ra tên của một vài món ăn xa xỉ.
Vì phép lịch sự, Tống Vịnh Nguyệt cũng đành thuận theo hắn ta, thực sự cầm lấy thực đơn, gọi món mà bản thân tương đối thích ăn.
Sau khi nhân viên rời đi, trong tay người đàn ông nhiều thêm một ly vang đỏ tươi đẹp, hắn chậm rãi nhấp vào một ngụm, chất giọng trầm lắng mang theo một loại ảo giác dịu dàng lại vang lên:
"Tưởng Sơ Huyền."
Nhận ra người đàn ông là đang giới thiệu tên với mình, Tống Vịnh Nguyệt cũng nhẹ giọng đáp lại.
"Tống Vịnh Nguyệt."
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô, trong mắt ngập ý cười.
"Tôi đã sớm biết tên cô. Vịnh Nguyệt, làm thơ tả cảnh trăng đẹp. Thật là một cái tên hay, đoán chừng khi đặt tên cho cô, cha mẹ cô đã dành rất nhiều tình cảm trong đó."
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.