Không bao lâu sau, nhân viên lần lượt mang ra các món ăn tràn ngập sắc hương vị, được đựng trong những chiếc nồi đất nung lót đế mây tre, chén đĩa trên bàn cũng đều là chất liệu sành hết sức giản dị, quả thực là một mâm cơm truyền thống đúng nghĩa.
Tưởng Sơ Huyền chu đáo dùng đũa chung gắp một miếng đậu phụ trứng muối rồi đặt vào trong bát của Tống Vịnh Nguyệt.
"Các món ăn ở nhà hàng này đều rất thanh đạm, cảm thấy chưa đủ vừa miệng có thể dùng kèm với nước chấm."
Nói rồi, hắn liền đem một chén nhỏ đựng nước tương đặt ở nơi mà cô có thể dễ dàng vươn tay đến.
Tống Vịnh Nguyệt thấy vậy thì vội vàng nói lời cảm ơn.
Tưởng Sơ Huyền chỉ hờ hững gật đầu, sau đó cũng bắt đầu động đũa.
Tư thái lúc dùng cơm của hắn thoạt nhìn rất đẹp mắt, cực kỳ tao nhã, đặc biệt khiến cho người nhìn lầm tưởng thứ mà hắn đang ăn hẳn phải là sơn trân hải vị.
Tống Vịnh Nguyệt âm thầm đánh giá dung mạo của người đàn ông trước mắt, càng nhìn lại càng cảm thấy đây chính là tuyệt tác mà tạo hóa đã dày công đắp nặn.
Nếu bắt buộc phải dùng một từ ngữ nào đó để hình dung, thì có lẽ chỉ có mỗi "kì quan" mới đủ sức bao hàm hết được vẻ đẹp này.
Đang lúc mải mê suy nghĩ, trong tầm tay cô bất ngờ xuất hiện một chiếc bát nhỏ, bên trong đựng canh cá diếc còn đang bốc lên hơi nóng nghi ngút, nhìn kỹ còn có thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953076/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.