Tống Vịnh Nguyệt hạ giọng nói nhỏ bên tai Văn Kỳ.
"Tưởng gia."
Văn Kỳ vừa nghe liền tròn mắt, vội vàng che miệng mình ý định ngăn lại kinh ngạc.
"Tưởng gia nào? Đừng nói là kia...kia?"
Tống Vịnh Nguyệt gật gật đầu: "Danh gia Ninh thành."
Không ngoài ý muốn, Văn Kỳ vừa nghe đến hai chữ danh gia liền bày ra nét mặt câm nín.
Kỳ thực, lần đầu gặp mặt Tưởng Sơ Huyền ở nhà hàng Ánh Trăng, Tống Vịnh Nguyệt cũng không nghĩ rằng, hắn lại chính là người thuộc gia tộc họ Tưởng nổi danh, mà chỉ nghĩ hắn là con cháu của một gia đình thượng lưu nào đó cùng mang họ Tưởng.
Dù sao thì ở Ninh thành, họ Tưởng cũng không phải là một họ hiếm gặp.
Cho đến khi trợ lý của Tưởng Sơ Huyền gửi đến cho cô bản hợp đồng, đi kèm theo đó là một văn kiện bao gồm mọi thông tin cá nhân, thói quen sinh hoạt lẫn gia đình người thân của Tưởng Sơ Huyền, Tống Vịnh Nguyệt lúc này mới nhận ra, hắn chính là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Tưởng Vân, là người thừa kế duy nhất của Tưởng thị, cũng đồng thời là người vẫn luôn được tất cả tung hô bằng danh xưng thái tử gia của Ninh thành.
So với những cậu ấm cô chiêu tự cho mình là cành vàng lá ngọc, nhưng kì thực cả dòng họ chỉ mới có vài chục năm phú quý. Tưởng Sơ Huyền càng chân chính là quý công tử của hào môn danh giá.
Ban đầu, họ Tưởng vốn dĩ chỉ là một thư hương thế gia, theo dòng chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.