Sau khi đèn xanh, xe lại tiếp tục lăn bánh trên đường.
Tính toán thời gian thì cũng đã gần đến nơi.
Cố Lan do dự một lúc mới nhẹ giọng đặt câu hỏi:
"Người cùng cậu sắp kết hôn là ai?"
Tống Vịnh Nguyệt không có tinh thần trả lời: "Tưởng Sơ Huyền."
Nghe vậy, Cố Lan mơ hồ lộ ra một tia sửng sốt.
Anh lặng nhìn sườn mặt tinh tế của cô, không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt quanh năm tĩnh lặng bất chợt nổi lên gợn sóng, thoạt nhìn như vừa lĩnh ngộ ra được gì đó.
"Vậy à."
Cố Lan hơi nâng khóe môi, tạo thành một độ cung vô cùng ấm áp, lại khó hiểu xen lẫn đôi phần cô đơn.
"Hai người quen nhau lâu chưa?"
Tống Vịnh Nguyệt qua loa nói: "Không lâu lắm, cảm thấy người kia phù hợp, nên mới..."
Cố Lan như hiểu ra, gật gật đầu: "Mong cậu hạnh phúc."
Lồng ngực Tống Vịnh Nguyệt khẽ nhói lên, có một trận cay nồng như đang chạy dọc xoang mũi rồi lại vòng quanh hốc mắt.
Cô nén lại xung động muốn bật khóc, run rẩy mở miệng, âm thanh nhỏ đến mức như đang thì thầm một lời cầu nguyện.
"Ừm... mong rằng cậu cũng hạnh phúc."
Lúc xe đỗ lại trước cổng ký túc xá, Tống Vịnh Nguyệt mở cửa bước xuống, cô đứng xoay lưng với Cố Lan, bàn tay còn đang dừng tại cửa xe, âm thầm siết chặt.
"Cố Lan," Cô khẽ gọi "Cậu..."
Liệu có từng rung động với tôi, dù chỉ là một chút?
Giọng nói mềm nhẹ đột nhiên đứt đoạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953058/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.