Tống Vịnh Nguyệt nhìn dòng tin nhắn ngạo nghễ kia, khẽ cắn môi nhỏ.
Tâm tư người đàn ông này thực sự quá mức sâu kín, hơn hẳn tất cả những người mà cô đã từng gặp qua trong đời.
Điều đó khiến hắn vô tình trở nên cực kỳ thu hút và tràn đầy mị lực.
Ai có thể kháng cự lại được một người như vậy, đối với mình để tâm quan sát, dù chỉ qua vài lần gặp gỡ mà đã có thể nắm bắt được từng thói quen cho đến sở thích vụt vặt.
Tống Vịnh Nguyệt siết siết bàn tay đang cầm điện thoại, đầu ngón tay tựa như có lửa đốt mà run rẩy chạm vào màn hình, nhanh chóng gửi tin nhắn qua cho hắn:
"Cái này tôi không đoán ra được. Nhưng rất cảm ơn anh vì món quà, hẹn gặp lại vào chiều nay nhé."
Văn Kỳ ngồi ở một bên nhìn cô, không khỏi cười tủm tỉm:
"Chai nước hoa này khó tìm cỡ nào cậu cũng biết rồi đó. Thật là ngưỡng mộ cậu quá đi mất, tuy chỉ là liên hôn, nhưng anh ta đối với cậu cũng quá dịu dàng rồi."
Tống Vịnh Nguyệt cũng không thể phản bác gì được lời này của Văn Kỳ, chỉ rũ mắt cười trừ.
Vỏn vẹn chưa đầy một tháng quen biết, người đàn ông này lại luôn đối với cô chu đáo đến mức khiến người mềm tim.
Nếu không phải tự mình biết rõ bản thân có mấy cân phân lượng, cô hẳn sẽ phải nghi ngờ, Tưởng Sơ Huyền là đối với cô vừa gặp đã yêu.
Chẳng qua Tống Vịnh Nguyệt cảm động thì cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953046/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.