Mới qua 2h chiều không bao lâu, bên ngoài trời lại không còn chút nắng.
Tống Vịnh Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám mây đen gần như phủ kín cả một vùng trời.
Gần đây thường xuyên có những cơn mưa bất chợt, mới phút trước trời nóng cứ như đổ lửa, giây sau đã mưa đến tối trời tối đất, thất thường đến mức làm người ta hận đến nghiến răng.
Tống Vịnh Nguyệt đặt xe trên app, không biết có phải là do đây là khu vực ít người có nhu cầu gọi xe hay không, cô đợi suốt hơn năm phút lại chẳng thấy bóng dáng xe nào gần đây.
Đang lúc cô định cước bộ một khoảng ra đến đại lộ bên ngoài, đám mây trĩu nặng nhẫn nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng không gánh chịu nổi áp lực mà trút xuống cơn mưa tầm tã, chẳng mấy chốc mà cả con đường đều bị nhấn chìm vào trong làn mưa mù mịt.
Mái che của tòa nhà Tinh Vân cực kỳ rộng thoáng, Tống Vịnh Nguyệt tìm một băng ghế ngồi xuống, hoàn hảo không bị mưa tạt trúng nhưng lại lạnh đến nỗi nói không nên lời.
Cô chợt nhớ đến đêm nọ, Tưởng Sơ Huyền từng nghiêm túc dặn dò, mùa mưa Ninh thành sẽ kéo theo khí lạnh tràn vào, ra ngoài nhất định phải đem theo áo khoác.
Không rõ bị cái gì thôi thúc, Tống Vịnh Nguyệt đột nhiên rất muốn nói chuyện với người đàn ông kia. Cô lấy điện thoại đặt trong túi quần ra, ấn vào khung chat với Tưởng Sơ Huyền, nghĩ ngợi hồi lâu lại không biết nên bắt đầu câu chuyện thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953030/chuong-25.html