Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng bối rối, Tống Vịnh Nguyệt bắt tay vào việc thu xếp đồ dùng cá nhân. May mắn vì diện tích tủ quần áo tương đối lớn, tất cả vật dụng sinh hoạt của cô đều có thể dễ dàng xếp gọn vào trong.
Ước chừng hơn 30p sau, Tống Vịnh Nguyệt xong việc rồi đứng lên đi về phía gian phòng làm việc.
Bởi vì không có cửa ngăn cách, chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Vịnh Nguyệt đã bắt gặp được thân ảnh của Tưởng Sơ Huyền đang ngồi thả lỏng trên ghế papasan được lót đệm mềm mại.
Đôi chân dài của người đàn ông nhàn nhã vắt chéo, trên đùi đặt một bìa trình ký, bàn tay đẹp đẽ cầm bút máy không ngừng viết viết vẽ vẽ gì đó lên trên, thoạt nhìn vô cùng chăm chú.
Tống Vịnh Nguyệt vừa đánh giá gian phòng trước mặt, vừa cảm thán không thôi.
Tưởng Sơ Huyền thật sự rất thích đọc sách, hoặc chí ít là có đam mê sưu tầm sách.
Chỉ thấy trước mắt cô, cả một mặt tường lớn đều được trang bị kệ gỗ cao đến trần nhà, chất đầy sách ở bên trong, không gian còn thoang thoảng mùi thơm của giấy cực kì dễ chịu.
Tống Vịnh Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói với người vẫn còn đang say sưa loay hoay trên giấy:
"Sơ Huyền, em xếp đồ xong rồi."
Tưởng Sơ Huyền nghe thấy tiếng của cô liền đứng dậy khỏi ghế, tiện tay đem bìa trình ký cùng bút máy đặt lại trên bàn làm việc.
Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Vậy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953025/chuong-27.html