Tưởng Sơ Huyền vuốt ngược phần tóc mái vẫn còn đẫm nước của mình, nghe vậy thì hơi sững sờ nói:
"Không phải đã nói em biết rồi sao?"
"Hả?" Có sao?
Tống Vịnh Nguyệt cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nhớ lại cái hôm hai người bọn họ đưa Kha Hằng ra bến xe, Tưởng Sơ Huyền đã nói cho cậu nhóc biết thời gian và nơi tổ chức hôn lễ.
Tống Vịnh Nguyệt xấu hổ khẽ ho khan một cái, ấp úng nói: "Em quên mất."
Tưởng Sơ Huyền cười cười: "Nhớ điện thoại nhắc Kha Hằng đến dự lễ thành hôn của chúng ta."
"Được."
Tưởng Sơ Huyền vòng qua giường ngủ, mở cửa ngăn tủ thuộc về hắn rồi lấy ra một chiếc khăn lông phủ lên đầu mình.
Hắn tùy tiện đem mái tóc đen vò loạn một chốc, sau đó mới xoay sang hỏi cô: "Muốn đi xem thử vườn hoa hồng không?"
Là con gái, ít nhiều đều có sự yêu thích nhất định đối với loài hoa tượng trưng cho sự lãng mạn này, Tống Vịnh Nguyệt cũng không ngoại lệ, đối với lời đề nghị của Tưởng Sơ Huyền mười phần hứng khởi, liền vội gật đầu với hắn:
"Muốn."
Cả hai cùng nhau rời khỏi nhà chính, xuyên qua khuôn viên đầy cây xanh đi đến phía sau căn biệt thự, tiếp đến thì rẽ vào một đoạn đường trải đá dẫn về hướng thung lũng.
Bởi vì đang ở lưng chừng của ngọn đồi, Tống Vịnh Nguyệt phóng mắt nhìn ra xa liền dễ dàng trông thấy một biển hoa hồng mang sắc đỏ rực rỡ đang bao vây lấy một nhà kính nhỏ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-bach-nguyet-quang/2953023/chuong-29.html