Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Bạc Nguyên Triệt hết sức tin tưởng và bảo vệ một cô gái mà chỉ mới gặp hai lần.
Tô Ngạn hít một hơi thật sâu và hỏi anh: "Hôm qua không hỏi được thông tin liên lạc của cô ấy nhưng hôm nay cậu có hỏi mà đúng không? Cô ấy tên gì? Có hỏi thông tin liên lạc phải không? Có khi tôi sẽ tình cỡ gặp qua lúc đi tài trợ.
”Những lời này nhắc nhở Bạc Nguyên Triệt, toàn thân chấn động, mí mắt như vừa mới tỉnh lại, vẻ mặt giống như bị sét đánh.
Tô Ngạn: "Cái gì? Cô ấy vẫn không đưa thông tin liên lạc cho cậu hả?"Thật giống như câu cá, có lẽ anh ấy vẫn là cao thủ của UA.
"Thật là!" Bạc Nguyên Triệt không trả lời, anh nhỏ giọng mắng rồi chạy ra ban công, nhìn xuống lầu.
Đèn đường sáng lên và im lìm, chiếc xe đưa anh về đã biến mất từ lâu.
"A Triệt?” Mọi người hướng ánh mắt về anh, tự hỏi anh ta đang nhìn gì.
Bạc Nguyên Triệt hai tay nắm lấy rào chắn, hít một hơi thật sâu, sau đó thốt ra ba chữ trong sự tuyệt vọng … "Tôi quên rồi …"Mọi người: “! ”Người đã ra tay giúp anh hai lần, ngay cả một cái tên cũng không biết.
Lúc đó, Bạc Nguyên Triệt đi vào phòng tắm và dội nước trong vòng nửa giờ, nhưng anh không thể bình tĩnh lại được.
Anh đang dựa người vào giường, cầm tờ séc trong tay lật đi lật lại, đáng tiếc là séc của công ty, dù có tra xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2897060/chuong-20.html