Cô có chút hổ thẹn, ho nhẹ một tiếng ngăn anh nói tiếp: “Được rồi, đừng tâng bốc nữa.
”Bạc Nguyên Triệt cũng không nói lời sáo rỗng nữa, tiến gần cô thêm một chút thương lượng với cô: “Mọi người vẫn luôn muốn mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn, lúc nào thì cô rảnh?”“Mọi người?” Thu Thanh Duy bắt được một từ kì lạ.
Bạc Nguyên Triệt giải thích: “Lần này không phải là một mình tôi hủy bỏ hợp đồng, còn đem theo những bạn bè cùng khóa và hậu bối cũng bị Minh Toa Toa quấy rối, mọi người dự định sẽ tự thành lập một văn phòng làm việc không hạn chế.
“Thế này cũng không tồi.
”Nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt hài lòng, ý cười nơi khóe miệng của Bạc Nguyên Triệt càng trở nên rõ ràng: “Mặc dù cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói, có thể đạt được kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng như thế này toàn bộ đều nhờ có sự giúp đỡ của cô.
”Thu Thanh Duy lúc này mới hiểu ra: “Thế nên vì việc này anh vẫn luôn tìm tôi?”Nói đến việc này, Bạc Nguyên Triệt không khỏi tức giận, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Đúng, trách tôi … cho dù lần đầu không xin được wechat của cô thì cũng nên hỏi thêm lần nữa, kết quả đến tên của cô tôi cũng quên hỏi …”Nếu như không phải lúc nãy vừa hay đi qua nơi này, lại vừa hay thoáng nhìn thấy bóng dáng cô đi vào khách sạn thành phố Lạc thì cũng không biết đến bao giờ mới tìm được cô.
Sự oán niệm trong lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2897043/chuong-29.html