“Có.
” Thu Thanh Duy đùa bỡn những cánh hoa rực rỡ, mỉm cười nhắc nhở: “Tôi đã nói là tôi rất rảnh rỗi mà.
”Cô nói, nhìn mặt trời chói chang treo lơ lửng trên đỉnh đầu: "Bây giờ có quá sớm để đi không?"Không chờ Bạc Nguyên Triệt đáp lại, cô lại hỏi: “Chút nữa anh có thời gian không?”Bạc Nguyên Triệt: “Có, hôm nay tôi đặc biệt đến đây mời cô đi ăn.
”“Vậy thì tôi thật vinh hạnh.
” Cô vui vẻ cười cười, tầm mắt nhìn về nơi xa: “Anh có muốn cùng tôi qua bên kia đạp xe đạp không? Một người thì có chút buồn chán.
”Cô chỉ cây cầu đi bộ bằng gỗ trên biển, rộng năm mét, uốn lượn chạy thẳng đến bến tàu, rất thích hợp thong thả đạp xe đạp.
Mấy lần trước ở bên ngoài anh không chú ý che đậy bản thân cho tốt, Bạc Nguyên Triệt đã bị Tô Ngạn cùng mọi người phê bình không ngừng.
Nếu như hôm nay anh còn làm ra việc đạp xe đạp trước những con mắt trừng trừng của mọi người, cũng không biết sẽ bị mắng như thế nào nữa.
Lý trí nói với anh rằng anh nên từ chối nhưng thốt ra khỏi miệng lại là một tiếng "Được" sảng khoái.
Hai người sóng vai đi đến cửa hàng cho thuê.
Kết quả được cho biết chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.
“Vì để tránh cho sự cố va chạm, nên khu phong cảnh có giới hạn số lượng cho thuê xe đạp.
” Bà chủ xin lỗi giải thích: “Hai người tới hơi trễ, xe gần như là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2897037/chuong-34.html