Liếc nhìn sang một đống vỏ chai rượu ở trên mặt bàn, trong lòng âm thầm hoài nghi, tối qua uống cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền, sao có thể làm nhà học Minh bị sụp đổ được?
"Ông nội, ông có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Con là Toa Toa …"
Thấy cô ta gây họa mà vẫn còn không biết mình đã làm gì, Minh lão gia xém chút nữa bị chọc cho bệnh tim tái phát, ông ho khan dữ dội, lần thứ hai ra lệnh: "Đồ khốn kiếp! Mau cút về cho tao!"
Điện thoại bị dập tắt
Minh Toa Toa ‘Chậc’ một tiếng, đang định quay qua than phiền cùng lũ bạn việc ông nội rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện với cô ta, thì nhìn thấy một đám vừa rồi còn nằm ngổn ngang bây giờ đều cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cô ta.
"Có chuyện gì sao?" Minh Toa Toa không hiểu gì cả: "Sao hết người này tới người khác nhìn tôi làm gì? Còn không đi đi!"
Đám người nhìn nhau, vài giây sau, có một người không một tiếng động đứng lên, không thèm chào tiếng nào liền quay đầu rời đi, né Minh Toa Toa như né dịch bệnh.
Nhìn thấy quán bar càng lúc càng vắng, nhớ lúc trước một đám thường hay cùng nhau quậy phá, việc này làm cho Minh Toa Toa có chút hoảng loạn, vội giữ chặt lấy một người, lớn tiếng chất vấn: "Một lũ các người đang phát điên cái gì? Mau nói cho tôi!"
Trùng hợp người mà cô ta bắt được là người phục vụ hôm qua bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896944/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.