Thu Thanh Duy chỉ đứng ở sau cửa rồi lặng lẽ quan sát, khi một nhịp trống khác vang lên dồn dập, Bạc Nguyên Triệt đột ngột quay lại, lơ đãng ngước mắt lên, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng người đứng sau cửa.
Hơi thở của anh ngưng trệ, những bước nhảy quen thuộc đến trong xương tủy lúc này cũng bị anh quên mất, chân trái loạng choạng va vào chân phải, lảo đảo mấy bước, cuối cùng dừng lại rồi quỳ xuống trước mặt cô.
Bạc Nguyên Triệt: "..."
m nhạc vẫn tiếp tục nhưng nhịp trống nghe cũng không mãnh liệt b ắn ra bốn phía nữa mà là sự bối rối không thể diễn tả được.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, Thu Thanh Duy không nhịn được cười: "Anh như này là không được rồi, lúc nhảy vẫn còn bị ngã, anh không sợ mình làm trò cười trong buổi biểu diễn sao?"
Cô đưa tay đến trước mặt anh.
Bạc Nguyên Triệt không cầm tay cô, tự mình đứng dậy, vén vạt áo lên lau mồ hôi nhưng tiếc là không thể lau đi vết đỏ ngày càng rõ ràng trên mặt.
Anh né tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Không phải do cô đột nhiên xuất hiện sao …”
Thu Thanh Duy nghe vậy gõ vào gáy anh một cái: "Tôi chỉ nhìn một chút mà không thể chịu được rồi, vậy buổi hòa nhạc có nhiều khán giả như vậy, anh định làm thế nào?"
Nếu cô đã nhìn năng lực của Bạc Nguyên Triệt, cô sẽ không đặt câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, đối mặt với với vô số khán giả trước mặt anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896928/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.