Sao ông có thể làm bác sĩ được vậy ông già? Đổi sang nghề mai mối luôn đi!
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Liếc nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình, Thu Thanh Duy quơ tay qua lại, lôi kéo sự chú ý của đối phương, ngay khi đôi mắt đào hoa tránh né nhìn qua, khóe môi của cô khẽ nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy, yêu thầm tôi sao?"
Sau câu hỏi, khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt đỏ bừng như bị đốt cháy, đến cả bàn tay nắm lấy Thu Thanh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời hiển nhiên đã rõ ràng, anh vẫn cố chấp: “Ai yêu thầm em?’’
Đồng đội: …
Đúng là đồ não heo chết tiệt mà, xứng đáng độc thân cả đời
Thu Thanh Duy chỉ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ‘’Ồ’’ một tiếng.
Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy cả người đều khó chịu, anh nhìn cô với ánh mắt tránh né bối rối hỏi: “Ý em là gì?’’
Thì chính là ý đó. Thu Thanh Duy hơi nheo mắt, tiếp tục trêu chọc anh: “Không lẽ anh còn mong chờ điều gì khác sao?’’
Một loại cảm giác bị nhìn thấu hết tất cả khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng né tránh, lắp bắp nói: “Anh không ngờ …
Đôi mắt Thu Thanh Duy ngập tràn ý cười, lại là một tiếng “Ồ”’.
Lại là “Ồ”, rốt cuộc cô có ý gì đây? Có phải hay không là đã nhìn ra cái gì rồi?
Trong cổ họng như có một viên kẹo vừa ngọt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896843/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.