Vào sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng kinh hoàng “Tiểu Duy!” đã phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài trong phòng bệnh.
Bạc Nguyên Triệt lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, hơi thở dồn dập, trán thấm đẫm mồ hôi, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt vào nhau, thuận thế nhìn lại, vừa lúc đó trên giường bệnh Thu Thanh Duy bị đánh thức không vui ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ nhìn hắn chằm chằm.
“Mới sáng sớm mà nổi điên gì hả?”
Lúc này mới 5 giờ 30 phút, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, khí sắc trong phòng bệnh u ám khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Bạc Nguyên Triệt không nói lời nào, tựa đầu vào giường nghỉ tạm.
Trong cơn mơ, anh sợ hãi đi khắp nơi mà không tìm thấy Tiểu Duy giống như bàn tay vô hình mà sắc nhọn bóp hắn đến hô hấp khó thở.
Thu Thanh Duy nhận ra anh không có chút bất thường, bất chấp cơn buồn ngủ còn sót lại mà vén chăn xuống giường xem hắn như thế nào.
Qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào hai bên mặt khiến khuôn mặt trở nên vừa yếu ớt vừa tái nhợt.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?” Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh.
Đầu ngón tay chạm vào gò má anh dường như mang theo hơi ấm yên lòng, nhẹ nhàng xua tan mọi sợ hãi.
Tay cô đặt vào trán, bỗng Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh dậy cùng thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896830/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.