Làm thế nào bây giờ? Mới chỉ tưởng tượng thôi mà anh đã cảm thấy thật đáng yêu …
Anh cười nhỏ hai tiếng, cánh cửa khép hờ sau lưng anh mở ra, Tô Ngạn đưa tay lên gõ cửa, biểu tình muốn bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu.
“Tôi nói này, cậu không ghi âm hẳn hoi ở đây cười ngốc cái gì? Không nỗ lực còn dám nghĩ đến theo đuổi chị Duy? Tự hỏi bản thân xem cậu có xứng không?
Câu nói này quá ác rồi, Bạc Nguyên Triệt liền lập tức cất điện thoại, không dám lười biếng thêm chút nào nữa.
Thấy anh tập trung tinh thần làm việc, khuôn mặt đang bị kéo căng của Tô Ngạn cuối cùng cũng xuất hiện chút ý cười, xem ra sau này khi phải thúc giục tên tiểu tử này chỉ cần nhắc đến tên chị Duy là được rồi.
Bạc Nguyên Triệt ở trong phòng thu âm đến tối muộn mới ra ngoài, ngoài trời đã tối đen từ lúc nào, trong gió đều là mùi hương đặc trưng mà chỉ đêm mùa thu mới có.
Anh không vội đi ăn cơm, mà việc đầu tiên chính là lấy điện thoại ra xem Tiểu Duy đang ở đâu, nhìn thấy chấm tròn vẫn dừng lại ở tập đoàn Thu thị, anh không tự chủ mà cau mày.
Lẽ nào vẫn đang xử lý công việc sao?
Muộn như thế này rồi …
Mặc dù sợ làm phiền đến cô nhưng anh vẫn không thể kiềm chế mà gửi cho cô một tin nhắn: “Muộn như thế này rồi mà vẫn đang ở công ty sao? Phải nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896796/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.