Khi cô ấy đang còn sững sờ, Thu Thanh Duy đã tiến lên trước rời đi, nhưng cô chưa kịp bước bước tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng ra một câu ra lệnh của bà Cố: “Đứng lại!”
Thu Thanh Duy thấy hơi phiền.
Nếu không phải đối phương là mẹ của Cố Trì, cô sớm đã nghi ngờ bản thân của mình rồi!
“Bác gái, người còn có việc gì sao?” Cô quay đầu, từ từ đáp lại.
Bà Cố liếc nhìn Lâm Mộc Vũ, người phía sau liền kiềm chế sự hung dữ của mình khi nãy lại, ngoan ngoãn gọi một tiếng bác gái. Bà Cố cười hiền từ với cô ta một cái: “Vừa hay có con ở đây, ta cũng muốn nói rõ ràng với Thu Niệm.”
Thu Thanh Duy lạnh lùng nhìn bà Cố đang nắm lấy tay của Lâm Mộc Vũ, trong tình huống này cô không cần hỏi cũng biết bà chuẩn bị nói chuyện gì.
Vì thế cô liền phủ đầu trước mà nói: “Bác gái, cháu nghĩ bác hiểu lầm gì rồi. Hiện tại cháu và Cố Trì chỉ là bạn bè. Anh ấy không có ý định cưới cháu, cháu cũng không có ý định ăn dùng đồ thừa của người khác. Bác muốn chọn ai làm con dâu, thì đó là chuyện của nhà họ Cố, không liên quan đến cháu. Vì thế không nhất thiết phải nói với cháu bác vừa ý vị tiểu thư này như thế nào, lại có bao nhiêu điều không vừa ý với cháu.”
Trước khi một sự bức ép nào đó bắt đầu, thì đã bị một lời của cô kết thúc rồi.
Bà Cố và Lâm Mộc Thanh một bụng đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896752/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.