"Nhớ đến một người đã chết dễ chịu hơn việc phải chịu đựng cảnh cô ấy còn sống nhưng không còn yêu anh ta nữa..."
Cô cười mỉa mai nói: "Hơn nữa, một người tự phụ như anh ta sẽ không tin."
Máy bay hạ cánh tại thành phố thủ đô.
Khác với vẻ yên bình của thành phố Phái và sự phồn hoa nơi thành phố Lạc, với tư cách là thủ đô của Trung Quốc, nơi đây có bề dày lịch sử, thành phố thủ đô mang lại cảm giác uy nghiêm và trang trọng.
Bạc Nguyên Triệt đứng ở đại sảnh của sân bay.
Anh nhớ đến năm đó anh đã bỏ trốn khỏi thành phố này.
Thiếu niên 17 tuổi với hai bàn tay trắng, dứt khoát bước đi, không chút luyến tiếc mà cùng nơi này nói lời từ biệt.
Khi đó anh không nghĩ đến, có một ngày anh sẽ vì một người mà quay lại mảnh đất này lần nữa.
Thấy anh trở nên im lặng lạ thường, chắc hẳn tâm trạng của anh đang xúc động khi trở về quê hương, Thu Thanh Duy không làm phiền anh, cô chọn cho anh một không gian riêng tư vừa đủ.
Cô xoay người đi đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước suối cùng với vài đồ ăn vặt, khi quay trở lại, Bạc Nguyên Triệt đang đứng ở chỗ cũ nhìn dáo dác xung quanh, giống như một đứa trẻ bị lạc đang sốt ruột tìm kiếm ba mẹ, dù khuôn mặt được che kín bởi kính râm và khẩu trang, nhưng không khó để hình dung ra vẻ lo lắng của anh lúc này.
Thu Thanh Duy mang theo túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896726/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.