Khiến con người ta bất giác trở nên ngại ngùng …
Người trước mắt vẫn là người ấy, chỉ là thêm một mối quan hệ mới là người yêu của nhau mà biến thành không giống lúc trước nữa rồi.
Sau vài giây trầm mặc, Thu Thanh Duy không tự nhiên mà hắng giọng vài cái, cúi mặt nhìn tấm thảm màu tím dưới chân, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đúng rồi.”
Trong khi anh đang mỉm cười vui vẻ thì cô đã cố gắng trấn tĩnh lại, thiếu nữ e thẹn gì đó không phù hợp với cô.
Ngẩng đầu, cô liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhìn anh cười cười gọi: “Bạn trai.”
Ánh mắt Bạc Nguyên Triệt trong phút chốc liền sáng lên, vui mừng như mở cờ trong bụng.
Đời này của anh.
Sống không uổng rồi!
Khuôn mặt treo nụ cười ngốc nghếch, nhìn vào không khỏi khiến con người ta bật cười.
Thu Thanh Duy không nhịn được mà bật cười, nói một câu “đồ ngốc” rồi xuống tầng đi chạy bộ, đến lối vào vừa bỏ giày ra thay thì Bạc Nguyên Triệt đã đuổi theo đến đằng sau.
“Không phải bảo anh đi ngủ thêm một lúc sao? Xuống đây làm cái gì?”
Bạc Nguyên Triệt bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô, mặc kệ ánh mắt hoài nghi của cô, rất tự nhiên mà giúp cô buộc dây giày.
Ngón tay thon dài rất nhanh đã thắt xong dây giày thành hình con bướm xinh đẹp, còn chỉnh sửa lại sao cho đẹp mắt nữa.
Sau đó mới trả lời một câu: “Bạn gái chạy bộ buổi sáng anh đương nhiên phải đi chạy cùng rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860712/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.