Ngắt điện thoại, anh ta ném điện thoại đi, đến mở tủ rượu lấy ra một bình rượu tây nồng độ cồn cao, cứ thế ngồi trong bóng tối uống từng ngụm lớn.
Nếu như anh ta cứ uống như thế đến chết, Niệm Niệm có đau lòng không? Sẽ hối hận vì không cần anh ta không? Sẽ chia tay với tên ca sĩ thấp quèn kia, dùng quãng đời còn lại tưởng niệm anh ta không?
Trong hơi rượu say nồng anh ta thϊếp đi, sau đó liền mơ một giấc mơ.
Trong mơ, là trận hỏa hoạn mà anh ta đã từng mơ trước đó.
Niệm Niệm trong ánh lửa nói với anh ta lời vĩnh biệt như trút được gánh nặng.
Nhìn gương mặt trắng xanh ấy của cô, tim anh ta như bị dao đâm.
“Niệm Niệm, quay lại đi …” Rõ ràng biết là mơ, cô ấy sẽ không nghe thấy nhưng anh ta vẫn đứng trong đám lửa, nhìn chằm chằm cô ấy nghẹn ngào nói: “Quay lại đi Niệm Niệm …Lúc trước anh sai rồi, em quay lại được không? Anh sẽ dùng cả đời để chuộc tội, sẽ không bao giờ để em đau lòng buồn bã nữa …”
Thu Niệm ở trong mơ an nhiên nhắm mắt, không trả lời anh ta.
Ánh lửa chiếu sáng đêm đen.
Trời sáng, anh ta nhìn thấy “Lục Cảnh Thâm” lảo đảo chạy đến, như điên mà ôm lấy cơ thể bị thiêu đến cháy đen không còn nhận ra hình dạng, hét đến đứt hơi khản tiếng “Niệm Niệm”.
Từng tiếng từng tiếng gọi khiến anh ta run sợ.
Chỉ đến thời khắc ấy, “Lục Cảnh Thâm” mới nhận ra ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860709/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.