Thủ tục xuất viện nhanh chóng hoàn tất, máy bay riêng trở về thành phố Lạc cũng đã có mặt tại sân bay.
Thu Thanh Duy thay quần áo và ra khỏi phòng, khi mở cửa, cô thấy Hạ Minh đang ngồi xổm trong một góc, dùng tay phải kéo tóc, vẻ mặt bất cần
Nhận ra ánh mắt của cô, người đàn ông ngẩng đầu từ từ đứng dậy, khuôn mặt không còn vẻ giễu cợt, siết chặt tay nhìn cô một lúc lâu rồi mới gọi tên cô: "Thu Thanh Duy …"
Ba từ.
Giọng nói vừa trầm vừa thấp.
Hạ Minh cũng không có khả năng là kẻ cầm đầu trong cuộc đấu này, nhưng toàn bộ sự việc đều do cậu ta, nói không hận … làm sao có thể?
Thu Thanh Duy nhìn sang chỗ khác, phớt lờ cậu ta. Nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang nói chuyện với bác sĩ ở quầy cách đó không xa, cô cũng không có ý định dừng lại, nhấc chân bước thẳng sang hướng khác.
Sự thờ ơ này so với mắng mỏ còn khó chịu hơn.
Lúc cô đi ngang qua, Hạ Minh đột nhiên hoảng sợ, vô thức vươn tay nắm lấy cô.
Cậu ta không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, cậu ta cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất.
Cũng cảm thấy thật kỳ lạ.
Họ rất gần, nhưng vì góc của ánh sáng mặt trời, hai cái bóng bị so le nhau, và không hề có sự giao nhau.
Giống như bọn họ…
Giống như cô đã nằm trong tầm tay nhưng cậu ta chưa bao giờ có thể bước vào thế giới của cô.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860686/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.