Bạc Nguyên Triệt lại lần nữa đứng trong gió đông lạnh giá, lòng nóng như lửa đốt.
Hiện tại anh chỉ muốn biết Tiểu Duy có an toàn hay không!
Đưa tay ra đón một chiếc taxi, định nhờ tài xế đưa đến đồn cảnh sát gần nhất, khi mở ví ra, anh nhìn lướt qua địa chỉ trên chứng minh thư, chợt ngẩn người.
Hải Thị? Đó là ở đâu?
“Này nhóc, cậu đi đâu vậy?” Tài xế đợi một lát không thấy anh nói gì, thúc giục nói.
Bạc Nguyên Triệt vội vàng hỏi: “Xin lỗi, đây là nơi nào? Cách thành phố Lạc bao xa?”
“Nơi này là Hải Thị!” Tài xế hoài nghi mà nhìn anh: “Thành phố Lạc? Tôi chưa từng nghe qua, này nhóc, cậu là người nước ngoài hả?”
Một ý nghĩ lạ thường chợt nảy ra.
Bờ môi của Bạc Nguyên Triệt run rẩy hỏi tài xế: “Anh có biết tôi không?”
Tài xế vui vẻ: “Cậu thật hài hước!”
Những đường phố xa lạ, những thành phố xa lạ, xa lạ đến nỗi anh thậm chí chưa bao giờ nghe thấy tên của chúng.
Không có thành phố Lạc, không có thành phố Phái, và ngay cả Thủ Thành cũng không tồn tại.
Không đeo kính râm và khẩu trang, anh cứ như vậy nghênh ngang đi ở trên đường, cũng không ai chỉ vào anh và la hét, cũng như không bị các tay săn ảnh và phóng viên quấy rối.
Hai tấm áp phích khổng lồ được in với những gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Cứ như thể đỉnh cao giải trí của anh chưa từng tồn tại.
Bạc Nguyên Triệt chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860670/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.