Thu Thanh Duy có chút không được tự nhiên, co chân lại, lại bị anh kiên quyết bắt lấy,: "Đừng nhúc nhích, rửa chân sẽ có chút ngứa, em chịu khó nhịn một chút nhé."
Đúng là rất ngứa.
Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của người đàn ông phản chiếu lại trong mắt của cô, như thể được rửa chân cho cô là một việc rất vui vẻ.
Vành mắt cô có chút nóng lên.
Sau khi ông mất, không còn ai tốt với cô ấy như vậy nữa...
Một số người nói chuyện rất dễ nghe, nhưng không làm gì cả; nhưng Bạc Nguyên Triệt... anh ấy trước sau đều như một.
Một lúc sau, nước nóng xả xuống mu bàn chân, rửa sạch bọt sữa tắm đi, nhưng chút cảm xúc đọng lại trong lòng cô thì không sao rửa sạch được.
Bạc Nguyên Triệt ôm cô ra ngoài, sau đó thu dọn đồ đạc, mang quần áo để thay vào phòng tắm.
Khi anh một lần nữa đi ra, Thu Thanh Duy nói với anh: "Anh chuyển giường sang đây đi."
Anh sửng sốt.
Vẻ mặt Thu Thanh Duy thể hiện là cô biết hết rồi, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Đây là bệnh viện, anh nên kiềm chế lại, sau khi xuất viện thì hãy nói chuyện... chuyện khác … được không."
Bạc Nguyên Triệt cầm chặt chiếc khăn, vẻ mặt không hiểu gì.
Ý của Tiểu Duy là gì?!
"Không phải... anh chuyển giường không phải vì muốn cái kia..." Anh lắp bắp giải thích, nhưng anh không thể nói ra sự thật là anh sợ ma, cho nên rốt cuộc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860650/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.