Bạc Nguyên Triệt nhớ lại đêm đó trong bệnh viện, anh ôm chầm lấy người phụ nữ mình yêu nhưng anh không thể làm gì được, cũng luyến tiếc không nỡ, chỉ có thể chịu đựng cả đêm, sáng hôm sau nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt rồi đi tắm nước lạnh cho hạ hoả.
Nhưng dù vậy, đó vẫn là một sự dằn vặt ngọt ngào, anh vẫn rất vui mừng! Hơn nữa, Tiểu Duy bây giờ đã được xuất viện, với sự chăm sóc của anh, ngày thân thể tốt lên còn xa sao?
Nghĩ về lâu về dài, anh sẽ không vì những phút đau khổ tạm thời mà bỏ cả một tương lai hạnh phúc.
Vì vậy, anh gật đầu đầy chắc chắn: “Chỉ cần cái này, cái này, một cái, một cái thôi.”
Anh nhấn mạnh “một” đem ý nghĩ truyền đạt rõ ràng cho Thu Thanh Duy.
Thu Thanh Duy mỉm cười và nhún vai: "Được rồi, tùy anh, lấy cái này."
Sau đó, cô lần lượt chọn những món đồ nội thất khác và đặt cọc.
Thấy công việc buôn bán suôn sẻ, nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, nói những điều tốt đẹp: "Hai người nhìn thật nồng nàn, hai người mới kết hôn sao?"
Đôi mắt Bạc Nguyên Triệt sáng lên, nhưng anh vẫn trả lời có mà không thay đổi sắc mặt.
Nhân viên bán hàng nhận ra điều này, tiếp tục tâng bốc đủ trò đủ kiểu, điều này khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Đột nhiên, anh cụp mắt xuống và thấy Thu Thanh Duy đang ngồi trên ghế sô pha, khoanh hai tay và ngước nhìn anh, biểu cảm cười như không cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860639/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.