Chống đỡ được 5 phút, Bạc Nguyên Triệt không chống đỡ nổi nữa.
Chán nản mà rũ vai xuống, chống cằm xuống bàn, trong ánh mắt có phần ai oán: “Anh đã đút cho em ăn rồi …”
“Bạn nhỏ Bạc Nguyên Triệt, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thu Thanh Duy lại rót thêm một ly rượu, lắc lắc ly rượu nhìn anh ta, trêu ghẹo mà hỏi.
Người đàn ông nhoài người về phía trước nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa tay kéo nhẹ cô một cái nhẹ nhàng đáp: “Hai tuổi.”
“Hai tuổi sao …” Thu Thanh Duy hất cằm lên: “Vậy gọi một tiếng chị đi.”
Bạc Nguyên Triệt: “ …”
Lại nữa rồi …
Anh không chịu thua, liền mở miệng kêu: “Vợ!”
Không ngờ anh ta còn chiêu này, Thu Thanh Duy ngẩn người, vốn dĩ không còn chiếm thượng phong, cô không được tự nhiên mà quay mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải mới hai tuổi sao? Còn nhỏ như vậy đã muốn hỏi vợ sao?”
“Muốn chứ …” Bạc Nguyên Triệt nói xong đưa tay ôm lấy cô, nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa, dịu dàng và trìu mến: "Mới hai tuổi, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi."
Tên tiểu tử này càng ngày càng biết nói đùa rồi!
Thu Thanh Duy vốn định trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng khi đối diện với ánh mắt đó liền nhịn không được nở nụ cười, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại, đúng như hắn dự định: "Được rồi, đừng sến súa nữa! Không phải muốn em đút cho ăn sao? Vậy thì ngồi đi."
Lưu luyến không buông cô ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860633/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.