Nỗi tuyệt vọng đó Bạc Nguyên Triệt chẳng muốn nhớ lại chút nào, anh nằm xuống gối, quanh hai hàng mi còn vương lại nước mắt, mất một hồi lâu anh mới trả lời cô với thanh âm nặng nề: "Anh không tìm thấy em … Dù ở đâu cũng không thể tìm thấy được."
"Đó chỉ là một giấc mơ thôi" Thu Thanh Duy ôm lấy mặt của anh: "Em ở đây, sẽ không đi cả."
Anh vẫn nhìn cô không rời mắt, chỉ sợ không cẩn thận cô lại biến mất trong tầm mắt, anh trầm giọng nói thêm: "Không phải... Trong mơ anh thấy xuyên không trở về... thế giới đó không có em nữa."
Thu Thanh Duy ngẩn người.
Thế giới của anh, vốn dĩ là không có cô.
Nhưng thật trùng hợp biết bao, trong hơn nửa năm sống trong tình trạng hôn mê, cô thay Thu Niệm sống
Tương tự như vậy, thế giới của cô, vốn dĩ cũng không có anh.
Mặc dù cô không biết tại sao anh lại có thể xuyên không trở về, nhưng dù sao hai người cũng là ở hai thế giới khác nhau, cô không khỏi cảm thấy bất an khi anh nhắc đến chuyện này.
Nếu anh thực sự xuyên không trở lại, hoặc là từ khi bắt đầu … chỉ có một mình cô xuyên không trở về … cô nên làm thế nào đây?
Điều này còn đả kích hơn chuyện cô không thể tiếp tục quay lại đường đua thì còn tuyệt vọng hơn.
Ngay cả khi cô và anh không cùng mơ chung một giấc mơ, nhưng giờ phút này, cô cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860625/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.