“Yêu mù quáng thì yêu mù quáng, ăn bám vợ thì ăn bám vợ, chỉ cần được cùng em, mặc kệ người khác nói gì thì nói.” Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cằm đặt lên cổ cô, làm nũng như một chú mèo con, “Hay là vợ không muốn nuôi anh mà muốn anh đi ra ngoài làm việc? Như vậy cũng được đó! Em muốn anh như thế nào thì anh sẽ như thế đó, tất cả đều nghe theo vợ!”
Mở miệng ra là gọi vợ một cách hạnh phúc như vậy!
Thu Thanh Duy vỗ vào mu bàn tay anh: “Được rồi, em nói thật đó, tương lai anh dự định sẽ làm gì?”
“Anh cũng nói thật mà, vợ anh muốn anh làm gì thì anh sẽ làm vậy.”
Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong cuốn sách, Thu Thanh Duy cảm thấy việc yêu cầu anh ngừng hát so với việc yêu cầu cô ngừng đua xe đều tàn nhẫn như nhau.
“Anh định không tiếp tục sự nghiệp ca hát nữa à?” Cô hỏi, “Không phải anh nói anh thích âm nhạc sao? Bỏ cuộc sẽ rất là đáng tiếc.”
“Ờm …” Anh cố tình kéo dài âm cuối, lấp lửng không trả lời.
Thu Thanh Duy nhướng mày nhìn anh, tỏ vẻ khẩn trương.
Anh nở một nụ cười ranh mãnh rồi tiến gần cô, cọ cọ chóp mũi cô một cách thân mật đưa ra điều kiện: “Muốn biết sao? Gọi anh một tiếng chồng yêu đi, rồi anh sẽ nói em biết.”
Đứa trẻ này lớn rồi nhỉ! Còn dám đưa ra điều kiện với cô nữa!
Thu Thanh Duy chưa bao giờ phải chịu ép buộc, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2859776/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.