Cảm giác yên tâm như vậy là lần đầu tiên cô trải qua sau cái chết của bố mình, rồi cô sống lại một lần nữa —— đó không phải là do Lục Cảnh Thâm, người cô đã yêu suốt những năm tháng xanh tươi mang lại, mà là bởi người luôn âm thầm dõi theo cô sau lưng cô vậy mà cô không bao giờ quay lại nhìn những gì Cố Trì đã làm cho cô.
“Cố Trì …” Cô thì thầm tên anh.
Anh hơi nghiêng đầu và thì thầm với cô: “Hả?”
Sau đó là một giọng nói chân thành —— “Cảm ơn anh …”
Bởi vì đã toàn tâm toàn ý thích cô, chờ đợi và chấp nhận một người không hoàn hảo như cô.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô vỗ về trìu mến, anh không nói gì nhưng cô đã nghe thấy tất cả.
Không còn vì Lục Cảnh Thâm mà trái tim đập điên cuồng nữa, vào khoảnh khắc này, vì người đàn ông bên cạnh mà nhẹ nhàng tán tỉnh.
Giờ cô cuối cùng cũng hiểu rằng thứ quý giá nhất mà bố cô để lại cho cô không phải là khối tài sản khổng lồ mà chính là tổ ấm này …
Có quản gia trông coi, nhà họ Thu vẫn như trước.
Vào thời khắc Thu Niệm đi qua vườn hoa, Cố Trì ở cạnh cô đột nhiên dừng lại một chút, cô nhận ra có gì đó khác thường, nghiêng đầu hỏi anh: "Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt của Cố Trì nhìn xa xăm, nở một nụ cười ôn nhu: "Không có gì, chỉ là nhớ lại lúc trước anh hay đến nhà họ Thu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2859767/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.