Tô Đào thấy cậu còn nhỏ, liền ngồi xổm xuống đưa cho cậu một tờ giấy hỏi: "Sao vậy? Kể cho tôi nghe xem gặp khó khăn gì rồi."
Chiến sĩ nhỏ sợ hãi nấc lên một cái, luống cuống đứng dậy, lau nước mắt định bỏ chạy.
Hôm đó ở buổi chào mừng cậu đứng xa, không nhìn rõ mặt Tô Đào, tưởng cô gái trẻ trước mặt là người thuê nhà nào đó ở Đào Dương.
Bị bắt gặp ngồi xổm khóc ở góc tường, lại còn là một cô gái xinh đẹp, cậu vô cùng xấu hổ, muốn chạy trốn ngay lập tức.
Tô Đào kéo cậu lại: "Này, tôi đâu phải hổ dữ."
Sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu sao vậy, nhớ nhà à, hay là có ai bắt nạt cậu?"
Giọng nói của cô quá dịu dàng, chiến sĩ nhỏ không tự chủ được nước mắt tuôn rơi.
Cậu ngồi xổm xuống, uất ức nói: "Tôi đói, tôi thật sự cảm thấy mỗi ngày đều không ăn no, anh trai nói đến Đào Dương sẽ không phải chịu đói nữa, nhưng tôi vẫn đói bụng đến mức không ngủ được, sáng sớm huấn luyện đầu óc choáng váng, ban trưởng thương tôi, lén để lại phần lương khô của anh ấy, nhân lúc tôi ngủ thì nhét vào miệng tôi, tôi, tôi..."
Nói đến đây, cậu không nhịn được nữa, lấy ra nửa miếng lương khô, ôm mặt khóc lớn, nước mắt nước mũi lem luốc cả mặt, vừa khóc vừa tự trách mình, cảm thấy mình ăn quá nhiều, là đồ thùng cơm, hại ban trưởng cũng không no bụng.
Cậu thật sự quá tự trách, sự tự trách uất ức hơn nhiều so với việc không no bụng.
Sự bất mãn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4848008/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.