Chờ cô loạng choạng quay trở lại căn phòng đầy mùi máu tanh đó, vừa lúc nghe thấy Thẩm Vấn Trình đang nhảy dựng lên mắng:
"Cậu muốn gϊếŧ cô ấy?! Cậu điên rồi! Cậu có biết giá trị của cô ấy không! Tôi, tôi, cậu-"
Ông ta tức đến run người.
Trọng Cao Dật ôm lấy ông ta: "Thôi, nói ít thôi, không phải không sao rồi sao, súng ngắn bình thường không làm gì được cô ấy."
Nghe vậy, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim lại đau nhói.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dữ nằm sấp trên mặt đất, cả người bất động, càng đau đến mức khó thở.
Cô hiểu lý do Giang Dữ làm vậy, bỏ qua giá trị nghiên cứu của Giang Đồng, tình trạng hiện tại của cô ấy còn không bằng chết đi cho rồi, như vậy tất cả đau khổ và giày vò sẽ tan biến hết.
Cô không thể mong đợi tất cả mọi người đều công tư phân minh, đều có tầm nhìn xa trông rộng.
Giang Dữ cũng chỉ là một người bình thường hơn hai mươi tuổi, đặt vào thời kỳ trước mạt thế thậm chí còn chưa tốt nghiệp ra trường đi làm.
Cô hít sâu một hơi, vịn vào Trang Uyển đi vào xem tình hình của Giang Đồng.
Giang Đồng trúng đạn vào trán, nhưng đối với những đau khổ mà cô ấy đang phải chịu đựng thì căn bản không đáng là gì.
Miệng cô ấy hé mở, hình như đang lẩm bẩm gì đó.
Lại gần một chút mới nghe được: "Anh, Đồng Đồng chào tạm biệt anh..."
Bàn tay trắng như xương của cô ấy đột nhiên giơ lên, ngay khi Tô Đào nhận ra cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847990/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.