Theo ngọn lửa tắt dần, Tô Đào hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt lại trở thành phòng ngủ của mình, cúi đầu nhìn, chai sữa rỗng trong tay vẫn còn nguyên vẹn.
Cô há hốc mồm.
Vừa rồi cô nhìn thấy gì vậy? Tương lai của chai sữa? Cô nhanh chóng vén chăn xuống giường đi giày, s* s**ng tất cả đồ đạc trong nhà, hầu hết những thứ cô đều có thể "nhìn thấy" tương lai.
Thậm chí cô còn "nhìn thấy" sáng mai Hắc Chi Ma sẽ thò bàn chân bẩn vào cốc nước của cô để rửa chân.
Đồng thời trong lòng cô có một giọng nói ngày càng rõ ràng:
Dự đoán, chạm vào bất kỳ vật gì đều có thể dự đoán những chuyện sẽ xảy ra trong ba tháng tới.
Khi cô muốn chạm vào sinh vật sống, ví dụ như Linh Vũ, lại phát hiện mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng kiệt sức, cảm giác đau nhức trên cơ thể ngày càng rõ ràng.
Đồng thời trong đầu bắt đầu xen kẽ đủ loại hình ảnh dự đoán, khiến cô đau đầu như muốn nứt ra.
Thời Tử Tấn phát hiện ra sự khác thường của cô, lập tức dùng "Mắt Thăm Dò" để xem, ngăn cản:
"Cô sắp thức tỉnh rồi! Đừng dùng dị năng, nếu không dễ bị mất kiểm soát!"
Tô Đào ngã ngồi xuống giường, gắng gượng hỏi:
"Tôi cảm thấy đầu và cơ thể sắp nứt ra rồi, điều này có bình thường không?"
"Bình thường - quá trình thức tỉnh dị năng của hầu hết mọi người đều giống như bị bệnh, vượt qua sẽ khỏi, cô đừng lo lắng, đây là chuyện tốt."
Tô Đào chỉ nghe thấy hai chữ "bình thường" liền yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847970/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.