Tô Đào và Trọng Cao Dật đồng thời trừng lớn mắt.
Số thuốc men này cộng lại cũng chỉ vài vạn liên bang tệ, vậy mà Trác Nhĩ Thành lại dám ra giá 500 tinh hạch.
Trác Nhĩ Thành mặt không đổi sắc nói:
"Ngài đừng chê nhiều, hiện tại thuốc men rất khan hiếm, hơn nữa, có ngài ở Tân Đô, đừng nói 500 tinh hạch, 5000 tinh hạch cũng kiếm lại được, mạng người quý hơn tinh hạch nhiều."
Lăng Thiên Tễ cuối cùng cũng hiểu ra, vậy nên... nếu anh ta mặc cả chẳng khác nào nói mạng mình không đáng giá? Anh ta lập tức nghẹn họng, nửa câu mặc cả cũng không nói nên lời.
Tô Đào ngay lập tức nhận được "tiền thuốc men" 500 tinh hạch, chiếc hộp nặng trĩu khiến cô nhìn Lăng Thiên Tễ và Trác Nhĩ Thành thuận mắt hơn không ít.
Nhưng ra khỏi phòng khám, Tô Đào vẫn thẳng thắn nói với Trác Nhĩ Thành:
"Anh moi tiền người mình thật là không chút lưu tình, anh như vậy làm tôi rất sợ, việc thu nhận anh càng không có khả năng."
Trác Nhĩ Thành mỉm cười, nụ cười còn mang theo chút ranh mãnh:
"Không sao Bà chủ Tô, như vậy là tốt rồi, ân oán trước đây của chúng ta, từ hôm nay có thể coi như bỏ qua được rồi chứ?"
Tô Đào nói: "Chỉ cần anh không còn ý định hãm hại Đào Dương, chuyện trước kia coi như tôi bỏ qua, đương nhiên, trừ chuyện hai cô vợ bé ở nhà anh."
Nụ cười của Trác Nhĩ Thành cứng lại: "Giải thích một chút, hiện tại chỉ còn một thôi."
Trừ Đặng Tử Lộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, những người khác anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847965/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.