"Hửm? Anh đến rồi sao?" Tô Đào cảm thấy có người nhìn mình, vừa mở mắt ra quả nhiên là Thời Tử Tấn.
Cô ngáp một cái, dụi mắt:
"Xây xong khu Tây 3 là tôi thả lỏng thần kinh, không ngờ lại ngủ thϊếp đi, bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hơn mười một giờ rồi, còn sớm, về phòng ngủ đi."
Tô Đào lắc đầu: "Tôi muốn đi khu Tây 3 xem, anh đi cùng tôi đi."
Vừa nói vừa ngáp, vừa đi giày.
Vừa đến phòng khách, cô liền nhìn thấy một đống kệ leo trèo bằng gỗ và đồ chơi, suýt nữa lấp đầy phòng khách nhà cô.
Hắc Chi Ma còn leo lên trần nhà, vẫy đuôi, nhìn giang sơn bên dưới, dường như rất hài lòng.
Tô Đào đỡ trán, chắc chắn là ban ngày Ôn Mạn lại đến, cứ tiếp tục như vậy, nhà cô sẽ không còn chỗ đặt chân nữa.
Trên đường đi, một người một ma xuống xe ở khu Tây 3, sau khi qua cổng kiểm soát, thuận lợi vào khu nhà ở cao tầng.
Dù đã gần mười hai giờ, nơi đây vẫn rất náo nhiệt, mọi người vì chuyển đến nhà mới, hưng phấn đến mức không ngủ được, tụ tập dưới lầu trò chuyện cười nói, bầu không khí giống hệt Đào Dương.
Thời Tử Tấn im lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng đột nhiên nói: "Đào Đào, cảm ơn em."
Nửa đời trước anh liều mạng như vậy là vì cái gì, chẳng phải là vì những người sống trên mảnh đất này có thể an cư lạc nghiệp sao.
Giờ đây, mục tiêu này đã thực hiện được một nửa rồi.
Tô Đào nhìn mũi chân, lại nhìn trăng sáng:
"Không cần cảm ơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847927/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.